Chương trước
Chương sau
Kim Ô bộ lại là một phen quỷ khóc thần hào, gà bay chó sủa.

Man Man đến đây, đi cùng với Tự Văn Mệnh. Đòi mạng là, Man Man mang đến hứa hẹn của Chúc Dung Đồng Cung, thi thể thượng cổ Kim Ô cất ở trong kho của Chúc Dung thần quốc!

Cả thảy sáu trăm bộ thi thể thượng cổ Tam Túc Kim Ô hoàn chỉnh, nhỏ yếu nhất cũng là tồn tại cấp Vu Đế. Bí cảnh rừng dâu của Kim Ô lĩnh bởi vì những thi thể Kim Ô này xuất hiện, chợt tự động hướng ra ngoài mở rộng mấy ngàn dặm, nghiễm nhiên muốn diễn biến thành một thế giới động thiên nho nhỏ.

Vu tế, trưởng lão Kim Ô bộ, còn có các vu tế, trưởng lão các bộ lạc nghe tin mà đến hoa chân múa tay quỳ lạy hành lễ, tranh luận tối tăm trời đất, muốn đem thi thể các thượng cổ Kim Ô đó đặt như thế nào, mới có thể khiến bọn nó phát huy ra hiệu lực cường đại nhất để tạo phúc tộc nhân.

Đồng thời bọn họ còn đang tranh luận, vấn đề tư cách tương lai đưa tộc nhân vào bí cảnh rừng dâu tu luyện.

Mỗi bộ lạc có thể có bao nhiêu người, tuổi trẻ phân chia như thế nào, mỗi lần tu luyện thời gian là bao nhiêu, mấy vấn đề này phải thảo luận.

Cơ Hạo mặt xám mày tro ngồi ở trong nghị sự đại sảnh, lắng nghe tiếng khắc khẩu ầm ầm bên ngoài, không khỏi oán thầm:

“Sáu trăm bộ ‘nguyên vật liệu’ người ta đặt ở phòng kho, không biết khi nào dùng để chế tạo quân giới, binh khí, các ngươi coi như tổ tông thờ phụng… Ô, đối với bộ tộc có lợi là được, thờ làm tổ tông, thì thờ như tổ tông đi!”

Cơ Hạo không tin, đám gia hỏa Chúc Dung thần tộc này, ở trong kho hàng nhà mình chứa đựng nhiều thi thể Tam Túc Kim Ô như vậy, là đối với Tam Túc Kim Ô nhất tộc có bao nhiêu kính cẩn và tôn kính. Đây rõ ràng là tài nguyên bọn họ chứa đựng chuẩn bị chiến đấu, đơn giản là Chúc Dung Đồng Cung coi trọng tiềm lực của mình và Kim Ô bộ, cố ý lấy ra kéo nhân tình mà thôi.

Chẳng qua, chỉ cần các tộc nhân cao hứng!

Hơn nữa những thi thể Kim Ô này tản mát ra Kim Ô quang huy, thực sự có thể mang đến cho tộc nhân lợi ích thực tế, như vậy là đủ rồi.

Cắn răng, Cơ Hạo sờ sờ một khối sưng u xanh trên mặt, nhe răng trợn mắt nhìn Man Man nổi hung. Man Man cười ‘khanh khách’, ngồi ở trên đất cũng không an phận, giống như trên mông có gai lắc lư thân thể, tò mò đánh giá nghị sự đại sảnh của Kim Ô bộ.

Vừa mới gặp mặt, Man Man nóng lòng hiến vật quý đã đem hai thanh trấn sơn chùy mới ra lò của nàng quăng một thanh tới. Cơ Hạo hoàn toàn đánh giá sai sức nặng của cây chùy này. Hắn tính cả Nha Công cùng nhau bị một chùy này đập mặt mũi bầm dập từ trời cao cách mặt đất mấy chục dặm rơi xuống, thiếu chút nữa ngã gãy chân!

Man Man đáng sợ, cây lang nha bổng cũ đó của nàng đã đủ nặng nề, khi đó Cơ Hạo hầu như không khiêng nổi cây hung khí đó.

Nhưng hiện tại, thần lực của Man Man tựa như lại gia tăng vài lần, lực lượng thân thể Cơ Hạo đã có thể so với Đại Vu vừa mới đột phá, thế mà ngay cả một thanh trong hai thanh trấn sơn chùy của nàng cũng không tiếp được!

Nhìn Man Man toàn thân cũng hướng ra ngoài nhộn nhạo sức sống, giống như tinh tinh ăn no chuối đứng ngồi không yên, Cơ Hạo không khỏi trợn trắng mắt. May mắn hắn có giáp trụ hộ thân, thực lực của Nha Công cũng đủ cường đại, bằng không bọn họ thật sự sẽ bị một chùy đó đập chết.

“Ai da, đại sảnh này của các ngươi thực nhỏ, đại sảnh nhỏ như vậy, có thể chứa được mấy người chứ?” Man Man đột nhiên mở miệng, ngây thơ rực rỡ nàng cũng không biết cái gì gọi là khách khí, thu liễm: “Ô, Cơ Hạo à. Trong nhà Man Man có rất nhiều cung điện trống, bình thường cũng không có ai ở. Khi nào các ngươi có rảnh, phái người đi dời chút qua đây, đại sảnh này của các ngươi cũng quá nát rồi!”

Đám người Cơ Khuê, Cơ Thố, Cơ Báo khuôn mặt già nua đỏ bừng một phen, hầm hừ bưng lên bát rượu không hé răng.

Ở trước mặt tiểu chủ nhân Chúc Dung thần quốc, bọn họ thật sự là không nhấc lên nổi tự tin nói chuyện với Man Man.

Tự Văn Mệnh ngồi vững vàng ở một bên, cười vỗ vỗ đầu Man Man, rất ôn hòa nói: “Hạo, khí lực của Man Man lại lớn thêm vài lần, đây là nhờ phúc khí của ngươi, lần trước ngươi ở trong loại tuyệt cảnh đó cứu nó vài lần, Hỏa Thần huyết mạch của nó được kích thích, lần đầu tiên thức tỉnh, không chỉ có khí lực lớn, hơn nữa nó rốt cuộc cũng thức tỉnh Chúc Dung thần lực.”

Man Man vội vàng gật đầu, cười tủm tỉm hướng Cơ Hạo giơ lên hai cái nắm tay nhỏ: “Không phải sao, Hạo! Ta biết thất ca thế mà lại làm khó dễ ngươi, chạy qua đem mấy người phụ nữ hắn thích nhất đều đánh một trận! Ha ha ha!”

Man Man cười vô cùng sang sảng, Cơ Hạo thì hoảng sợ nhìn Man Man, lẳng lặng bi ai cho mấy nữ nhân xui xẻo kia của Chúc Dung Thiên Mệnh.

Bị nàng đánh một trận, còn có thể sống sót, thật sự là không dễ dàng đâu.

Tự Văn Mệnh cười nhìn Cơ Hạo, trong con ngươi lóe ra tinh quang bức người: “Man Man nhớ a ba của nó, vừa lúc Bồ Phản bên kia cần người trẻ tuổi như nó. Hạo, lần này đến Nam Hoang, ta một là phát hiện Man Man, một là coi trọng ngươi.”

“Theo ta đi Bồ Phản đi. Tiền đồ của ngươi, không nên cực hạn ở Nam Hoang!” Tự Văn Mệnh gọn gàng dứt khoát nói: “Ở lại Nam Hoang, cho dù ngươi trở thành Vu Đế cường đại nhất, ngươi cũng chỉ là một con khỉ nhốt ở trong núi rừng, vĩnh viễn không thấy được phong cảnh bên ngoài.”

“Đi Bồ Phản, ngươi mới có thể biết trời này rốt cuộc cao bao nhiêu, đất này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu, thế gian này, có bao nhiêu thứ đáng giá ngươi theo đuổi, đáng giá ngươi bảo vệ.” Tự Văn Mệnh rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo: “Nói thẳng, đi Bồ Phản, ngươi có lẽ sẽ đụng tới nguy hiểm so với Nam Hoang lớn hơn nữa, nhưng sinh mệnh của ngươi sẽ trở nên càng thêm phấn khích!”

Cơ Khuê, Cơ Báo không hé răng, bọn họ chỉ kính cẩn nhìn Tự Văn Mệnh.

Thần tử dưới trướng nhân vương đến từ Bồ Phản, thân phận này của Tự Văn Mệnh đã đủ khiến bọn Cơ Khuê không nói nên lời một chữ nào. Cho dù thân ở Nam Hoang, cho dù cách Trung Lục đại địa có khoảng cách cực kỳ xa xôi, các con dân bộ tộc Nam Hoang vẫn luôn nhớ rõ, bọn họ là con dân nhân tộc; bọn họ vĩnh viễn nhớ rõ, vương của nhân tộc, ở Bồ Phản.

Cơ Hạ dùng sức chà xát hai tay, nhìn Cơ Hạo cười nói: “Thằng nhãi con, muốn ra ngoài đi một chút, thì cứ đi đi! A ba không thể rời khỏi Kim Ô lĩnh, chúng ta một mũi tộc nhân này, chỉ có a ba cùng con hai nam đinh, a ba còn cần bầu bạn a mỗ con, kiếm thêm cho con mấy đệ đệ muội muội! A ba thật ra cũng muốn đi bên ngoài nhìn một chút, nhưng chỉ có thể dựa vào con!”

Trong lòng Cơ Hạo khẽ động, nhìn về phía Thanh Phục.

Thanh Phục ôn hòa cười, dịu dàng nói: “Hạo à, bên ngoài có rất nữ tử tốt, a mỗ hy vọng lần sau con trở về, có thể mang theo nữ tử mình âu yếm, tốt nhất là mang theo đứa nhỏ của con trở về. Nếu làm được, thì mang nhiều nữ tử yêu quý chút trở về đi, Kim Ô bộ nuôi mấy người phụ nữ, vẫn nuôi được nổi.”

Tự Văn Mệnh ở một bên cất tiếng cười lên, hắn nhìn Cơ Hạo sang sảng cười nói: “Lấy thiên phú, thực lực của Cơ Hạo, đi Bồ Phản, khẳng định sẽ có cả đống cô nương thích hắn.”

Cơ Hạo trầm mặc một phen, trong đầu nháy mắt chuyển qua vô số ý niệm, sau đó hắn cười gật gật đầu.

“Như vậy, đi Bồ Phản đi, lập tức xuất phát.”

“Chẳng qua, a ba, con muốn để lại một phong thư cho A Bảo, người lại thay con chuyển cho hắn một câu, nếu hắn về tới tìm con, thì đi Bồ Phản tìm con đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.