Chương trước
Chương sau
Trong Hắc Thủy đàm, trên một hòn đảo nhỏ phạm vi mấy chục dặm tất cả đều là bờ cát mềm mại nhẵn nhụi.

Ba ngàn thiếu niên mặc giáp mềm da rắn màu đen bó sát người, ngay cả lỗ mặt mũi cũng bị giáp ngoài da rắn nhẵn nhụi che lấp, chỉ chừa ra hai cái hốc mắt tối như mực chậm rãi đi. Bọn họ mỗi người đều dáng người cao gầy gầy yếu, lúc hành tẩu như rắn độc trườn lặng yên không tiếng động, thậm chí ở trên cát trắng cũng chưa lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Từ trên cao quan sát xuống, các thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ này tạo thành quân trận, giống như một con rắn dài có vài cái đầu rắn, đang thong thả giãn ra thân thể, chậm rãi hướng Cơ Hạo đứng ở ngoài vài dặm thắt tới.

Các vu tế, trưởng lão Hắc Thủy Huyền Xà bộ mặt mang sắc mặt vui mừng, một đám chê cười liên tục hướng về Cơ Hạo chỉ trỏ.

“Đây là Huyền Minh Hắc Xà vệ chúng ta hao phí sức cả tộc, lãng phí toàn bộ linh dược quý hiếm nghìn năm qua trong tộc cất trữ, tỉ mỉ tạo ra!”

“Ba ngàn đứa nhỏ, tuy tuổi còn ít, nhưng bọn nó đều là Hắc Xà vệ tinh anh Tiểu Vu cảnh, toàn bộ Nam Hoang chỉ có một!”

“Giáp trụ trên người bọn họ, đều là da rồng do lão tổ tông mỗi mười năm lột ra chế thành, tuy toàn bộ tinh khí trong da rồng đều bị lão tổ thu hồi, nhưng vẫn cứng cỏi vô cùng, chỉ có Đại Vu mới có thể phá vỡ, chỉ có Đại Vu mới có thể phá vỡ đó!”

“Thằng nhãi cuồng vọng này, tên là Cơ Hạo nhỉ? Nó chết chắc rồi, Vu Đế nhất mạch Cơ Hạ truyền thừa sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn!”

“Đáng tiếc, thật hy vọng Hỏa Nha bộ có thể phái ra ba ngàn thiếu niên tinh anh, như vậy bọn nhỏ cũng có thể giết một cái thống khoái. Đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc, hôm nay chỉ có thể giết một tên!”

Các vu tế, trưởng lão kia cố ý vận dụng vu lực, đem thanh âm mình đưa đi bốn phương tám hướng. Vô số tộc nhân Hắc Thủy Huyền Xà bộ liền cùng kêu lên hoan hô, đều đối với Huyền Minh Hắc Xà vệ của bộ lạc nhà mình khen không dứt miệng, hơn nữa có người thân của các thiếu niên này lớn tiếng khoe đứa nhỏ của mình lợi hại.

Thủy viên, hắc giao dương dương đắc ý nhìn Chúc Dung Đồng Cung, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Thủy viên càng cười nói: “Huyền Minh Hắc Xà vệ, đây là một mũi tinh binh mô phỏng Cộng Công thần quân tạo ra. Vì để bọn nhỏ này có đủ thực lực, bọn nó chính là từ nhỏ đã ở bên Huyền Minh Thủy Nhãn rèn luyện thân thể. Uy lực của huyền minh khí, Chúc Dung thái tử chắc là biết.”

Chúc Dung Đồng Cung, Cơ Hạ, Cơ Báo chỉ mỉm cười, bọn họ tràn ngập tin tưởng đối với Cơ Hạo.

Có thể từ dưới Huyết Nha đoàn đuổi giết bình yên chạy thoát, có thể liên tục chém giết chiến sĩ Già tộc cấp Đại Vu, có thể thừa nhận mấy trăm đòn nặng của chiến sĩ Già tộc mà không chết, Cơ Hạo tuy chỉ là tu vi Tiểu Vu cảnh, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối là cấp Đại Vu!

Ở trước mặt loại yêu nghiệt vạn năm khó gặp này của Nam Hoang, vẻn vẹn Huyền Minh Hắc Xà vệ còn chưa thành hình tính là gì?

Cơ Báo cười vang nói: “Hạo, thằng nhãi con, không cần xuống tay lưu tình, xử lý bọn tiểu tạp toái này! Hắc, bọn trẻ ranh này của Hắc Thủy Huyền Xà bộ, mỗi đứa bộ dạng âm khí dày đặc, chỉ có đánh vỡ đầu bọn nó, bọn nó thoạt nhìn mới khiến người ta thích hơn một chút!”

Cơ Hạo cười to, hắn hung hăng dậm chân một cái, bên người nhất thời gió nổi mây phun, một trận gió xoáy dựng lên từ đất bằng, nhấc lên mảng lớn cát trắng bao phủ phạm vi cả dặm. Thân hình Cơ Hạo nhanh chóng nhập vào trong cát trắng, thân thể và cát bụi tựa như hòa hợp một thể, mắt thường cũng không cách nào tìm được dấu vết của hắn nữa.

Đối với chiến sĩ Nam Hoang mà nói, bọn họ không tu nguyên thần, không có thần niệm lực, hoàn toàn dựa vào ngũ cảm của mình tác chiến. Cơ Hạo nhấc lên bão cát, thị giác của ba ngàn thiếu niên nhất thời bị phá hư. Quân trận hình rắn vốn vận hành mượt mà nhất thời hỗn loạn một trận.

Nhất là thiếu niên chiếm cứ tiên phong quân trận, thanh kiếm sắc bén trong tay rạng rỡ tỏa sáng, hiển nhiên là vu khí phụ gia phù văn, bọn hắn càng không biết làm sao dừng bước. Bọn hắn là đầu lĩnh quân trận, cái gọi là rắn không đầu không được, bọn hắn những thủ lĩnh đảm đương đầu rắn dừng bước, toàn bộ quân trận cũng ngừng lại.

Chúc Dung Đồng Cung vỗ tay cười to: “Làm tốt lắm!”

Thủy viên tức giận quát: “Vô sỉ đến cực điểm! Thằng nhãi Hỏa Nha bộ, tác chiến giống dũng sĩ thật sự đi, đừng có mà trốn trốn tránh tránh, đánh mất mặt mũi tổ tiên Hỏa Nha bộ các ngươi!”

Thanh âm thủy viên cuồn cuộn như sấm, dẫn tới vô số tộc nhân Hắc Thủy Huyền Xà bộ đồng thời lớn tiếng ồn ào: “Giống như dũng sĩ. Chính diện tác chiến! Giống như dũng sĩ, chính diện tác chiến!”

Trong tiếng gầm gừ khôn cùng, Lưu Quang Hỏa Dực sau lưng Cơ Hạo lóe lên, giống như một tia chớp từ trong bão cát lao ra. Hắn lớn tiếng thét dài, trong đôi mắt phun lửa nóng, trên tay phải bạch quang nhàn nhạt lóe lên, một quyền thế như vạn quân hung hăng đánh ở trên người một thiếu niên.

Một đòn này, Cơ Hạo đã dùng hết toàn lực —— ở Man Man cung ăn hết một con giao long cấp Vu Vương, thân thể hắn đã có thể so với Đại Vu vừa mới đột phá!

Trừ lực lượng thân thể cấp Đại Vu, một quyền này của Cơ Hạo càng hội tụ vu lực, kim đan pháp lực mạnh mẽ trong cơ thể, đồng thời còn điều động lực lượng hạt bảo châu màu trắng hòa hợp một thể nọ với nắm tay phải.

Nhất là hạt bảo châu màu trắng đó, phẩm giai bản thân tuyệt đối vượt qua cấp Đại Vu, Cơ Hạo hiện tại không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của nó, nhưng bảo châu sau khi dung hợp với nắm tay phải của hắn, vẫn khiến nắm tay của hắn trở nên cứng rắn vô cùng, đồng thời trầm trọng như núi.

Vài loại lực lượng hòa hợp một thể, Cơ Hạo có một loại ảo giác một quyền này của mình có thể đem bầu trời cũng xé toạc ra.

Nắm tay kích động không khí, ma sát ra mảng lớn ánh lửa, thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ đứng mũi chịu sào không kịp trốn tránh, bị một quyền đánh thật chuẩn ở trên ngực. Mọi người đều nghe được một tiếng nổ, sau đó thiếu niên Hắc Thủy Huyền Xà bộ này đã không thấy tăm hơi.

Uy lực một quyền này của Cơ Hạo quá mạnh, quyền kình khủng bố đánh vào thân thể đối phương, cả người thiếu niên này cứ như vậy nổ thành một đám sương mù máu, mỗi một sợi lông tóc đều mãnh liệt nổ tung, từ nay về sau hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa.

Ngay cả nhuyễn giáp trên thân hắn cái gọi là chỉ có Đại Vu mới có thể phá vỡ, cũng ở trong một quyền này nổ tung, chỉ có thanh kiếm sắc bén trên tay hắn bắn nhanh bay ra, nhưng vừa mới bay lên, đã bị Cơ Hạo cầm ở trong tay, lật tay một kiếm điểm ra vô số kiếm quang hoa mỹ dạng đóa hoa.

Kiếm kỹ của chiến sĩ Nam Hoang hoặc cương mãnh, hoặc âm tà, nhưng thường thường chính là mấy chiêu trực tiếp thẳng tắp, mọi người theo đuổi là lực sát thương cường đại nhất, trực tiếp nhất, chưa từng có ai sẽ bỏ công phu ở trên mỹ quan kiếm thuật.

Nhưng một kiếm này của Cơ Hạo giống như vạn dặm gió đông thổi tan hoa lê khắp cây, vô số đóa hoa ùn ùn rơi xuống, kiếm quang lấp lánh phản xạ ánh mặt trời trên bầu trời, huyễn lệ loá mắt đến cực hạn, trước mắt toàn bộ thiếu niên Huyền Minh Hắc Xà vệ đều cay xót một phen, theo bản năng nhắm mắt lại.

Sau đó trong đó có ba mươi mấy thiếu niên, đời này cũng không mở mắt được nữa.

Kiếm quang sắc bén xuyên thấu qua hai cái lỗ mắt trên giáp mặt bọn hắn, chui thật sâu vào mắt bọn hắn, kiếm khí gào thét, đâm vào đầu óc bọn hắn, cướp đi sinh mệnh của bọn hắn.

Cơ Hạo quyền thứ nhất cương mãnh bá đạo, dựa vào thuần túy lực lượng chính diện phá hủy kẻ địch.

Kiếm thứ hai của hắn lại là hoa mỹ tuyệt luân, dùng mỹ diệu nhất, tàn khốc khiến người ta thích nhất, đem kẻ địch đánh chết ngay tại chỗ.

Chúc Dung Đồng Cung xem mà vui vẻ thoải mái, không khỏi liên tục thét dài tán thưởng, các chiến sĩ Chúc Dung thần quân càng đồng thanh hoan hô.

Thủy viên tức giận, lập tức rống to lên: “Đều ngốc hết rồi sao? Huyền Minh Hắc Xà trận, toàn lực giảo sát!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.