Chương trước
Chương sau
“A mỗ!”

Cơ Hạo đem Thanh Phục nâng dậy, giao cho mấy người phụ nữ Hỏa Nha bộ, nâng nàng đưa về trong phòng. Thanh Phục thương thế rất nặng, nhưng chính nàng là vu tế tinh thông vu dược thuật, chỉ cần có thể yên tĩnh điều dưỡng, thương thế cũng không phải vấn đề.

Cơ Hạ lảo đảo giãy dụa đứng lên, sau khi điên cuồng cười một tiếng, một bạt tai đem thần vệ vừa rồi áp chế hắn đánh bay ra hơn một dặm, răng đầy mồm đều vỡ vụn ra, lẫn với máu không ngừng phun ra.

Phổ Liên vẻ mặt khó coi từ xa xa bay về, một đóa hoa sen màu trắng quanh quẩn ở trước ngực hắn, không ngừng phóng ra từng đạo bạch quang tiến vào vết thương sụp đổ. Kèm theo tiếng cốt cách ma sát rất nhỏ, ngực Phổ Liên chậm rãi nhô lên, thương thế đang nhanh chóng khôi phục.

Sắc mặt tối tăm, hắn tức giận nhìn thi thể mấy thần vệ dưới đất, hướng tới Cơ Hạo điên cuồng rít gào lên: “Ngươi thật to gan!”

Lời mới ra khỏi miệng, Man Man đã lao tới trước mặt Phổ Liên, hai tay nắm lên cánh tay hắn, đem hắn xách lên, hung hăng đập xuống đất. Mặt đất chao đảo một trận, toàn bộ thân thể của Phổ Liên được cứng rắn khảm xuống đất, trong miệng lại phun ra lượng lớn máu.

“Ngươi to gan!” Man Man giẫm một cước ở trên mặt Phổ Liên lớn tiếng quát: “Cơ Hạo đã cứu mạng ta, là ai bảo ngươi đến bộ lạc của hắn quấy rối?”

Phổ Liên ngây người một lúc lâu, nhìn Man Man kêu lên quái dị: “Hắn cứu ngươi? Lời này là nói thế nào? Ta nghe nói, là Cơ Hạo cấu kết dị tộc ác quỷ, hại tính mạng của ngươi, ta lúc này mới dẫn người đến…”

Man Man nâng chân, hung hăng đạp xuống một cước.

Phổ Liên vốn bộ dạng rất tuấn tú oai hùng, gương mặt rất có cảm giác lập thể biến thành một mảng phẳng phẳng, ngũ quan xen lẫn một cục, máu chảy đầy mặt, nói cũng không được trọn vẹn một câu. Hắn ‘Ô ô’ giãy dụa, gương mặt không ngừng vặn vẹo, trong con ngươi máu tươi bao trùm tràn đầy sợ hãi cùng oán độc nói không nên lời.

Hắn từng nghe nói một số ‘sự tích vẻ vang’ nào đó của Man Man, biết Man Man ở rất nhiều thời điểm ý nghĩa ‘phiền toái cực lớn’. Nhưng lần này, Phổ Liên vẫn là lần đầu tiên trực tiếp giao tiếp với Man Man, hắn nằm mơ cũng không ngờ, Man Man đâu chỉ là phiền toái, nàng quả thực chính là ác mộng!

Một câu không hợp đã ra tay nặng, thế này cũng quá không giảng đạo lý rồi nhỉ?

Cơ Hạo kiểm tra một phen vết thương của Cơ Hạ, nhất là những vết roi sâu tới tận xương trên lưng, mặt âm trầm. Hắn tới bên người Phổ Liên, túm cổ hắn xách lên, không nói hai lời nện một quyền ở trên bụng hắn.

Phổ Liên rú thảm một tiếng, hắn cảm thấy nắm tay Cơ Hạo giống như một cây cọc sắt, còn là cọc sắt đốt đỏ hồng chui vào bụng mình, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn cũng run rẩy thành một cục. Trước mắt một mảng tối như mực, Phổ Liên kịch liệt co giật, hoa sen trắng lơ lửng trước ngực kịch liệt dao động, thiếu chút nữa bởi vì tâm thần hắn thất thủ mà sụp đổ tan rã.

“Ngươi dám đánh ta?” Phổ Liên không dám trực diện Man Man, nhưng đối với Cơ Hạo, hắn có ưu thế tâm lý tuyệt đối, hắn khàn cả giọng phun ra bọt máu, lớn tiếng thét chói tai: “Ngươi làm sao dám đánh ta? Ti tiện mọi rợ, ngươi dám đánh thần tử Chúc Dung thần quốc, ngươi…”

Đối mặt Phổ Liên tức giận quát lớn, Cơ Hạo rất dứt khoát từ bên hông tộc nhân bên người rút ra một thanh đao nhọn sừng trâu, mũi đao bằng đá dài ba trượng mài thật sự sắc bén, hàng năm tắm máu khiến đao nhọn mài bằng đá này lóng lánh hào quang màu đỏ rực nhàn nhạt.

Tay Cơ Hạo dùng sức một chút, đao nhọn sừng trâu liền cắm thật sâu vào bụng Phổ Liên.

Hắn rất hiểu biết đối với kết cấu cơ thể người, một đao này tránh được nội tạng yếu hại phụ cận bụng Phổ Liên, chỉ là xuyên thấu hai tầng cơ thịt không nguy hiểm, đã từ sau lưng Phổ Liên chui ra.

Nhưng Phổ Liên chợt thấy Cơ Hạo dùng một thanh đao nhọn dài như vậy đâm xuyên qua mình, xúc giác thân thể rõ ràng nói cho hắn thanh đao này cứng bao nhiêu, lạnh lẽo bao nhiêu. Trái tim Phổ Liên cũng vỡ thành cặn, giống như cá gần chết điên cuồng vặn vẹo nhảy lên.

‘Ặc ặc, ặc ặc’, trong cổ họng Phổ Liên truyền đến thanh âm kỳ quái, hắn trợn mắt, hoảng sợ nhìn Cơ Hạo, đột nhiên một mùi khai thối từ dưới khố hắn truyền đến, gã này thế mà bị dọa đến mức vãi cả ra quần.

“Ghê tởm quá! Khốn kiếp!” Man Man chán ghét lui ra phía sau vài bước, nhăn mặt nghiêm mặt quát lạnh: “Tên đáng ghét… Các ngươi đều lăn qua đây cho ta, là ai bảo các ngươi tới nơi này quấy rối?”

Mấy chục thần vệ cao cao tại thượng vốn cưỡi hỏa giao, bay lượn ở không trung đã sớm ngoan ngoãn nhảy xuống tọa kỵ, kính cẩn quỳ một gối ở dưới đất. Bọn hỏa giao kiêu ngạo làm càn kia cũng ngoan ngoãn cuộn mình thành một cục, lẳng lặng ghé vào phía sau kỵ sĩ nhà mình không dám nhúc nhích.

Nghe được tiếng Man Man thét ra lệnh, đầu lĩnh những thần vệ này, một tráng hán dáng người cực kỳ khôi ngô, ước chừng trên dưới năm thước, trên trán còn mọc một cái sừng duy nhất màu đỏ vội vàng đứng dậy, đi về phía trước hai bước, sau đó quỳ một gối nặng nề xuống ở trước mặt Man Man, cúi đầu thật sâu.

“Man Man tiểu chủ nhân, chúng ta chỉ là phụng mệnh theo Phổ Liên ra ngoài. Chúng ta không phải hộ vệ lệ thuộc trực tiếp thất thái tử, mấy kẻ đó đều bị vị tiểu huynh đệ này xử lý rồi.” Tráng hán một sừng ồm ồm nói: “Chúng ta cũng không bắt nạt những người bộ tộc này.”

Hai tay Phổ Liên nắm chặt đao nhọn cắm trên bụng, khàn cả giọng, điên điên khùng khùng thét chói tai: “Các ngươi dám giết người của thất thái tử, các ngươi dám giết ta, các ngươi đều không được chết tử tế! A, a, Man Man, ta là người của thất thái tử, ngươi thế mà cấu kết người ngoài giết ta?”

Đao nhọn trên bụng làm Phổ Liên triệt để sụp đổ, cổ họng hắn kêu lên chói tai quái dị: “Ta phụng mệnh lệnh thất thái tử ra ngoài làm việc công, các ngươi giết ta, các ngươi chính là đối nghịch với thất thái tử! Man Man, thất thái tử là huynh trưởng của ngươi, ngươi sao lại cấu kết người ngoài giết ta?”

Man Man dứt khoát lưu loát cho Phổ Liên một bạt tai, hung tợn quát lớn: “Cho dù là người của thất ca lại thế nào? Đánh chết, cũng đánh chết rồi. Này, tuy ta không hiểu sự tình trong nhà thế nào, nhưng cương vực cực bắc này, hình như không phải địa bàn của thất ca nhỉ? Vẫn luôn là đại ca phụ trách chuyện bên này, ngươi là người của thất ca, ngươi sao lại chạy tới nơi này?”

Phổ Liên há há mồm, không nói được lời nào. Hai tay hắn nắm chặt đao nhọn, thân thể giật giật giống như con cá gần chết.

Cơ Hạo thâm trầm nhìn Phổ Liên, trong đầu nháy mắt chuyển qua vô số ý niệm.

Tự Văn Mệnh luôn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn chuyện bên này, nhìn thấy Phổ Liên phản ứng quái dị như thế, Tự Văn Mệnh không khỏi thở dài một hơi, lắc lắc đầu. Hắn tiến lên hai bước, một tay đặt ở trên vai Cơ Hạo, một tay vỗ vỗ đầu Man Man.

“Man Man, ta đang muốn đi Chúc Dung phong một chuyến, lần này vốn là đến vì chuyện khác, nhưng không ngờ đụng phải chuyện như vậy. Ừm, Cơ Hạo, ngươi lưu lại hảo hảo bầu bạn a ba, a mỗ ngươi… Chờ lúc ta trở lại, ngươi đồng ý theo ta đi Bồ Phản không?”

Nghe xong Tự Văn Mệnh nói, Cơ Hạo nhất thời chưa nói gì.

Nhưng Cơ Báo đứng ở một bên thì ánh mắt đột nhiên trở nên sáng loáng, rất cuồng nhiệt nhìn về phía Tự Văn Mệnh.

“Bồ Phản đó!” Cơ Báo thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.