Chương trước
Chương sau
Tro bụi màu trắng theo gió tung bay, hơn phân nửa nơi ở của Hỏa Báo bộ đều bị bụi bặm bao phủ.

Trong tro xám, có tế phẩm bị lửa Kim Ô đốt cháy mà thành tro cốt, cũng có bùn đất, nham thạch bị nhiệt độ cao triệt để luyện hóa cặn. Trong mỗi một hạt tro bụi đều chất chứa một tia hỏa kình lưu lại, người ta đi qua ở giữa bụi bặm, vôi ma sát lẫn nhau, sẽ có mảng lớn đốm lửa màu đỏ ‘Bốp bốp’ phun ra.

Tộc nhân Hỏa Báo bộ đang sửa sang lại nơi trú đóng, thu liễm thi thể tộc nhân cùng kẻ địch chết trận. Đám đông tộc nhân ở giữa tro bụi bay bay đi qua đi lại, toàn bộ nơi trú đóng giống như bị lửa bao phủ, ánh lửa màu đỏ tươi chiếu cả vùng núi rừng đều một mảng đỏ bừng.

Tiếng ‘Yêu yêu ~ Ác ác’ lẩm bẩm xa xa truyền đến, lão thụ yêu mang theo hai đồng bạn cường đại dị thường hắn triệu đến, xua một đám hoa tinh thụ quái tự động tụ tập tới, liêu xiêu hành tẩu ở trong núi rừng bị thiêu đốt hết.

Lão thụ yêu và hai đồng bạn cực lực rút nhỏ thân thể một tay mang theo một cái vại rượu lớn, vừa ở trên đất nóng hôi hổi rải các loại hạt giống thực vật, vừa há mồm trút rượu ngon. Ba lão gia hỏa đều đã uống có chút nhiều, đi đường liêu xiêu, thân thể cao lớn chân cao chân thấp giẫm loạn, dọa đám hoa tinh thụ quái nhỏ yếu kia thét chói tai ‘Ngao ngao’.

Dưới vách núi, trong nghị sự đại sảnh sụp xuống hơn phân nửa của Hỏa Báo bộ, Cơ Hạ khoanh chân ngồi ở bên lò sưởi, từng miếng từng miếng xé rách thịt thú nướng thơm nức.

Con thú to lớn đặt trên lò sưởi, nướng chảy mỡ ‘Xèo xèo’, là vật cưỡi của một Đại Vu chiến sĩ Mãnh Quỷ bộ, một con ‘Độc Giác Tinh Hùng’ thực lực vô cùng tiếp cận Đại Vu. Gia hỏa xui xẻo này ở trong chiến đấu bị thương nặng, vu tế Hỏa Báo bộ lười lãng phí vu dược trân quý ở trên người nó, dứt khoát đem nó tắm rửa sạch sẽ làm thành thịt nướng khoản đãi khách quý.

“Hạo, con đã tranh thủ được niềm vui của tổ linh, chuyện lần này, làm không tồi.” Cơ Hạ cắn hết hơn phân nửa thịt thú Độc Giác Tinh Hùng, hài lòng vỗ vỗ cái bụng, trong con ngươi hiện lên một mảng hàn quang hung ác: “A ba tuy từ trước tới giờ chưa mượn dùng lực lượng Hỏa Nha bộ, bắt nạt những tiểu bộ lạc đáng thương này, nhưng bọn chúng đã dám chủ động trêu vào chúng ta, chết cũng chết đi.”

Cơ Hạo xách một vò rượu, há mồm nuốt mấy ngụm rượu mạnh hương vị gay mũi, dùng sức lau lau rượu khóe miệng chảy xuống.

“Hắc hắc, nhìn thấy a ba vô cùng sốt ruột như vậy chạy tới, còn tưởng ngài muốn ngăn con hiến tế.” Cơ Hạo liếc Cơ Hạ một cái, đem vò rượu dùng sức đặt xuống đất, ồm ồm nói: “A mỗ nói, có đôi khi a ba, lòng mềm yếu!”

Cơ Hạ muốn bảo trì uy nghiêm làm phụ thân, hắn cau mày hừ hừ nói: “Lòng mềm yếu? A ba là nhìn chung đại cục bộ lạc. A ba ta…”

Cơ Hạo vội vàng cắt ngang lí do thoái thác kế tiếp của Cơ Hạ: “Ừm, a ba ngài anh minh thần võ, là nam nhân chân chính, có thù báo thù, có oán báo oán… Khương Dao dẫn động các bộ lạc đó vây công Hỏa Báo bộ, Khương Tuyết là đồng lõa của ả, chuyện này, người xem làm sao bây giờ?”

Cơ Hạ vẻ mặt căng thẳng, chậm rãi buông vại rượu xuống, lâm vào trầm ngâm.

Khương Dao là con gái Tất Phương bộ Đại Vu tế Khương Bặc, Khương Tuyết là con gái Tất Phương bộ trưởng lão Khương Truật. Khương Dao bị Cơ Hạo đánh bị thương nặng chạy trốn, trừ phi cô ta muốn triệt để dẫn phát xung đột của Hỏa Nha bộ cùng Tất Phương bộ, nếu không cô ta tuyệt đối không dám làm rõ chuyện lần này ‘liên quân bộ lạc vây công Hỏa Báo bộ’.

Nhưng Cơ Hạo ra tay độc ác, dứt khoát đem Khương Tuyết chém giết ngay tại chỗ, chuyện này có chút phiền toái.

Trên trời cao truyền đến một tiếng quạ kêu, sau đó một cơn lốc gào thét ập xuống mặt đất, một thanh âm khàn khàn lạnh lẽo như kim thép, hung hăng đâm vào lỗ tai Cơ Hạo cùng Cơ Hạ.

Thanh âm này bén nhọn vô cùng, khàn khàn lạnh như băng, tràn ngập một lực lượng tà dị làm người ta không rét mà run. Cơ Hạo và Cơ Hạ đồng thời nhíu mày nhảy lên, vại rượu cùng vò rượu bên người bọn họ đồng thời nứt ra vô số khe hở, rượu đục ngầu ‘Ồ ồ’ trào ra.

Một lão nhân chiều cao tương đương Cơ Hạ, nhưng đặc biệt gầy yếu, thân hình giống như cây gậy trúc bước chân cứng ngắc đi đến, âm lãnh dị thường quát: “Cơ Hạ, ngươi phải cho các trưởng lão một lời giải thích. Ngươi còn nhớ chức trách của ngươi không? Ngươi chỉ là phụ trách tọa trấn Lãnh Khê cốc, bảo hộ mạch khoáng nơi đó… Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, cho ngươi…”

Lão nhân chưa thể nói hết lời, Cơ Hạo vận đủ trung khí, cực kỳ thô bạo vô lễ cắt ngang lời của lão nhân:

“A, là Cơ Phương trưởng lão a, a ba ta tới nơi này, có vấn đề gì sao? A ba ta vừa mới chủ trì một lần huyết tế bí điển Cửu Nhật Lăng Không, tổ linh phi thường cao hứng, ngươi chẳng lẽ muốn nói, a ba ta sai sao? Như vậy, ngươi là nói tổ linh sai?”

Lão nhân ngẩn ngơ, một hơi nghẹn ở cổ họng, thật lâu sau không thể nói ra một chữ.

Đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cự nha kêu, sau đó tiếng xé gió nhỏ bé truyền đến, mặt đất run nhè nhẹ, có người trực tiếp từ trên cao thô bạo nhảy xuống, chấn động nghị sự đại sảnh của Hỏa Báo bộ cũng thiếu chút nữa hoàn toàn sụp xuống.

Cơ Báo sải bước xông vào, cười ‘Hắc hắc’ đè bả vai Cơ Phương, lớn tiếng cười nói: “Cơ Phương, từ nhỏ ngươi đã như con khỉ, làm chuyện gì cũng không trầm ổn, nhìn xem, lần này lại xấu mặt ở trước mặt đám nhóc à?”

Cơ Hạo rõ ràng nhìn thấy, năm ngón tay Cơ Báo rất thô bạo cắm thật sâu vào bả vai Cơ Phương, hắn thậm chí nghe được xương bả vai Cơ Phương bị áp lực thật lớn phát ra tiếng ‘Rắc rắc’ không chịu nổi gánh nặng.

Gương mặt Cơ Phương vặn vẹo, gương mặt vốn đã trắng bệch càng trở nên xanh lét gần như trong suốt.

Cơ Báo lạnh giọng quát: “Ngươi quá nôn nóng, Cơ Phương… Ngươi nhắm chừng chưa nhận được tin tức xấu thánh địa tổ miếu truyền đến à? Các tổ linh hướng toàn bộ vu tế truyền đạt ý chí của mình, bọn họ phi thường hài lòng đối với huyết tế bí điển hôm nay, các tổ linh còn nói, Cơ Hạo là đứa bé tốt!”

“Ngươi nói cái gì?” Cơ Phương gương mặt vặn vẹo rống to lên.

“Tổ linh nói chúng ta làm không sai!” Cơ Hạo đến trước mặt Cơ Phương, lạnh giọng quát: “A ba điều động tộc nhân Lãnh Khê cốc tới nơi này, đánh bại một đám bộ lạc ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng, đem bọn hắn coi là tế phẩm hiến cho tổ linh… Tổ linh rất hài lòng, cho nên tất cả hành vi của a ba đều là chính xác.”

Cơ Phương ngậm chặt miệng, không chịu nói thêm một chữ.

Ở bộ tộc Nam hoang, đạo lý là thô bạo mà đơn giản như thế —— ngươi tranh thủ được tổ linh vui vẻ, như vậy tất cả hành vi của ngươi đều là chính xác. Nhưng ngày thường, tộc nhân bình thường ngay cả tới gần thánh địa tổ miếu cũng không có khả năng, trừ hiến tế đại điển mười năm một lần, trăm năm một lần, cũng chỉ có Cơ Hạo vận dụng thượng cổ bí điển như vậy, mới có thể đánh thức tổ linh, thu hoạch niềm vui của bọn họ.

Cơ Phương hận chết một số người nào đó, lúc bọn họ mê hoặc hắn khí thế hùng hổ tìm đến Cơ Hạ và Cơ Hạo tính sổ, cũng chưa nói rõ cho hắn, Cơ Hạ và Cơ Hạo, vậy mà ngay cả tổ linh cũng mua được!

Cơ Báo nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, sau đó vui vẻ cười nói: “Tuy tổ linh hướng toàn bộ vu tế truyền đạt ý chí của mình, nhưng Hạ, ngươi vẫn nên về Kim Ô lĩnh, đem chuyện lần này cẩn thận kể rõ một lần đi.”

“Mặt khác, Cơ Khuê Đại Vu tế đã đại biểu tổ linh tuyên bố, các bộ lạc vây công Hỏa Báo bộ, là kẻ địch của Hỏa Nha bộ chúng ta.”

“Hạo, do ngươi phụ trách, đem bọn chúng triệt để diệt trừ đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.