“ Thiên nhi, người thật đáng yêu nha.”
Ta nghe giọng nói quen thuộc ngoài cửa, bỗng dưng thấy lành lạnh. Quay người lại đã thấy hắn ngả ngón cười cợt nhả đứng ở cửa. Ta hạ thấp giọng nói
“ Người cút ra ngoài. Đây là phòng ta.”
Hắn tiến lên, kéo kéo tay ta nói
“ Thiên nhi, ngươi lạnh nhạt ta thế sao?”
Ta nhu nhu đầu. Sao đến Đông Vũ quốc ta lại vấp phải tên này cơ chứ.
Ta nén cơn tức nói
“ Ngươi cút ra ngoài hay để ta đã ra khỏi cửa.”
Nhưng tác dụng lời nói của ta hoàn toàn vô dụng với hắn. Hắn lại càng bám lấy ta hơn.
…
Vẫn nhớ hai năm trước khi ta từ Hiên quốc sang Đông Vũ để tìm Long thạch bội, lần đầu tiên liền thấy thiếu niên này.
Hắn lần đầu tiên thấy ta thì đã bám lấy ta.
Ta thực sự là … bất đắc dĩ.
Xưa này luôn được sư phụ dạy chính nghĩa làm đầu, không bắt nạt kẻ yếu hơn. Mà hắn lại nằm trong diện yếu hơn ta ….
Mà có một lần vì ta bị trọng thương mà hắn ở bên ta ba tháng giúp đỡ chăm sóc.
Ta nợ ân tình, chưa trả được thì sao có thể chạy …
Ta lắc đầu không suy nghĩ nữa. Hai năm nay ta cố tìm Long thạch bội mà vẫn vô tăm vô tích.
Hôm nay ta nghe đồn nó đang trong hoàng cung Đông Vũ quốc. Ta đang tính toán làm sao có thể đột nhập vào hoàng cung. Nhưng hắn vẫn ở một bên nháo ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/2988100/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.