Chiều hôm đó Vũ Tập Ân cùng mẫu phi đón tiếp khá nhiều người. Làng xóm thân cận khi nghe tin mẫu phi trở về thì phi thường vui vẻ. Cũng đúng thôi, ngày trước khi con là tiểu viên ngoại, Hạ lão gia là người tốt bụng, thấy kẻ gặp nạn không từ nan.
Người thôn quê không câu nệ gì nhiều, dù biết chắc mẫu phi được gả cho nhà quyền quý [ Không ai nói thân phận của mẫu tử bọn hắn ra a ] , nhưng suy cho cùng cũng chỉ là Tiểu An trong trí nhớ của họ.
Các tỷ tỷ muội muội ngày trước, cũng đến thăm nàng, khiến một An phi thường ngày trầm lặng trong cung cấm, lại vui vẻ cười nói, khuôn mặt đỏ ứng rồi ánh mắt mang theo tràn ngập ý cười. Vũ Tập Ân ngồi ở gần quan sát, có lẽ mẫu phi thế này mới thật mà nàng.
“ Cầm, ngươi nói xem, nàng có phải giờ này mới hạnh phúc?”
“ A, điện hạ. An phi quả thật khác biệt so với trong cung a.” Cầm nói nhỏ với Vũ Tập Ân. Trên mặt nàng vẫn giữ nét cười, quả thật, không khí ở đây không ngột ngạt như trong cung a.
“ Ân.” Vũ Tập Ân cười đối mẫu phi khẽ gật đầu khi nàng quay sang hắn nhìn. Mẫu phi a, Ân nhi phải làm gì mới tốt cho người? Có lẽ là …
Khi tiệc rượu đang nhộn nhịp thì một đám quan binh xông vào, khiến mọi người kinh động. Hạ lão gia thấy thế đành nói với mọi người nên trở về, sẽ không có chuyện gì a. Ai ai nét mặt cũng lo lắng, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/2988055/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.