Quý Lãng dắt Vu Miểu Miểu đến tận cửa ra vào trung tâm mua sắm mới phục hồi tinh thần.
Mình không phải muốn đến công ti ư, sao cuối cùng lại đến đây cơ chứ?
“Không đi vào hả?” Vu Miểu Miểu đứng nguyên tại chỗ đợi một hồi, thấy Quý Lãng sững sờ mãi không chịu đi vào, kỳ quái hỏi.
“Cô tự đi vào đi.” Anh cũng chẳng có tâm tình đi mua đồ với con nhóc này.
Vu Miểu Miểu ồ một tiếng, nhưng không đi vào ngay, mà cúi đầu nhìn chằm chằm một chỗ. Quý Lãng cảm thấy kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt cô, bây giờ mới phát hiện mình lại đang nắm tay người ta.
Nhớ lại, à, vừa rồi anh phòng ngừa con nhóc này cãi nhau với tên cảnh sát hình sự lúc nãy, mới đem người dắt đi.
“Anh không buông tay hả?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Quý Lãng đang muốn buông tay thì thần sắc thay đổi, chợt nảy ra ý trêu: “Thế nào? Tôi không phải ông xã của cô à, không thể nắm tay sao?”
“Có thể chứ.” Vu Miểu Miểu bỗng thở dài một tiếng, “Anh thích như thế, vậy tiếp tục nắm thêm đi.”
Ông xã thật là khó hiểu, lúc thì bảo người ta đi vào, lúc thì nắm tay không chịu thả, so với mấy đứa nhóc trong làng, còn thích được người khác dỗ dành hơn.
“!” Cái gì là anh thích thì tiếp tục nắm, ai thích dắt tay cô!?
Quý Lãng ghét bỏ hất tay ra, quay người muốn đi ngay lập tức.
“Anh tức giận?” Vu Miểu Miểu nhạy cảm giữ chặt góc áo Quý Lãng.
Quý Lãng không kiên nhẫn, cũng không muốn ở chung với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-su/1648459/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.