Hiện tại nghĩ về điều này thì có ích gì.
Giọng nói trống rỗng vang lên trong đầu.
Không biết vì sao, Quân Yên Trúc cảm giác sởn tóc gáy, thấy cả người lạnh toát một cách khó hiểu.
“Ngươi là ai?” hắn thăm dò trong lòng.
“Ta là ai có quan trọng với ngươi không?” nàng cười lạnh.
Quân Yên Trúc cố gắng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng. Hắn không rõ âm thanh phát ra từ đâu, hắn xoay người nhìn Vũ Duyệt, nàng chưa tỉnh. Từ trước đến nay nàng rất nhạy cảm với mọi âm thanh, cũng cực kỳ cảnh giác, nếu thật sự có người đang nói chuyện, nàng đã tỉnh từ lâu. Chẳng lẽ do hắn quá già nên hoang mang sinh ra ảo giác.
“Nếu ngươi quá rảnh suy nghĩ này nọ, hãy dành nhiều thời gian cho nàng.” Giọng nói lại vang lên, phảng phất đang cười lạnh, không quan tâm, “Rốt cuộc, ngươi không còn nhiều thời gian.”
“Ngươi có ý gì!” Vẻ mặt hắn thay đổi.
“Theo nghĩa đen.” Lời nàng tỏ vẻ khinh thường, “Người phàm nào cũng chết, đại nạn của ngươi sắp đến.”
“Thật ra ngươi nên thấy đủ, người bình thường sống đến 60 tuổi xem như trường thọ, ngươi đã 80, sống thọ như vậy chờ nàng trở về, chẳng lẽ người không cảm thấy mỹ mãn hay sao?”
“… Có lẽ, ngươi nói đúng.” Hắn như bị rút cạn sức lực, khóe miệng tràn đầy chua xót.
“…” Nàng trầm mặc rất lâu. Ngay lúc Quân Yên Trúc cho rằng nàng đã rời đi, nàng lại nói. “Được rồi, coi như ngươi biết tự giác, ta giúp ngươi một chuyện nhỏ.”
Nàng vừa dứt lời, có một đốm sáng xuyên qua cửa sổ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sinh-quan-da-lao/1798808/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.