Sự thay đổi đến quá nhanh, không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ, ngoại trừ A Thất.
Nhiều năm như vậy, hai chữ Vũ Duyệt là điều cấm kỵ, ngoại trừ A Thất năm đó còn trẻ đã đi theo Quân Yên Trúc từ đầu đến cuối, không ai biết vì sao Quân Yên Trúc từ bỏ tương lai tốt đẹp, chạy tới đây làm một Vương gia nhàn rỗi, ngay cả A Cửu sau này cũng không biết.
Vẻ mặt A Cửu sững sờ lao đến bên cạnh A Thất. “A Thất, chuyện gì đang xảy ra? Đó là…”
“Vũ Duyệt cô nương, chủ nhân của bia mộ vô danh.”
“Không thể!” A Cửu siết khuỷu tay, tức giận: “Ngươi đừng gạt ta! Nàng đã chết nhiều năm rồi, cho dù còn sống, sao trẻ như thế này được?”
“Ta không biết.” A Thất lắc đầu. Có lẽ, đại nhân cũng không biết. A Thất nhìn hai người đang ôm nhau, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt họ, đột nhiên cảm thấy không có gì quan trọng.
Chỉ cần đại nhân và Vũ cô nương vui vẻ.
Sau ngày này, toàn bộ Nam An Vương phủ đều biết, người đại nhân chờ đợi đã tới. Tất cả mọi người vô cùng khó hiểu, vì sao người mà đại nhân đợi hơn 50 năm là một tiểu cô nương 18 tuổi.
Nhưng bọn họ đều thấy nụ cười và sự hạnh phúc của đại nhân. Chỉ cần đại nhân vui, bọn họ đều vui. Chỉ cần đại nhân thích nàng, bọn họ cũng thích nàng.
Dưới ánh nắng dịu dàng, Vũ Duyệt đẩy Quân Yên Trúc đi dạo trong hoa viên của vương phủ. Nàng đẩy hắn đến dưới một cây phong, Quân Yên Trúc nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sinh-quan-da-lao/1798805/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.