Bên tai nàng có tiếng nước chảy liên tục nhưng không hề khiến nàng mất tập trung. Mãi đến lúc tiếng nước ngừng lại, nàng mới nhắm mắt tĩnh tâm. “Vũ tiểu thư, có thể hỏi cô vài vấn đề được không?” Quân Yên Trúc nằm trên giường mỹ nhân, nhìn trần nhà ngây ngốc.“Cứ hỏi.” Vũ Duyệt mở mắt.“… Xin hỏi Vũ tiểu thư bao nhiêu xuân xanh?” Hắn ngập ngừng cất tiếng.
“Mười chín.”
“Mười chín?” Quân Yên Trúc kinh ngạc mở to hai mắt, “Vũ tiểu thư, cô ở bên ngoài một mình mà người nhà không lo lắng ư?”
“Ta không có nhà để về, làm sao có người nhà.” Giọng nói của Vũ Duyệt không chút dao động. Nhưng giữa cặp chân mày luôn hiện lên sự cô đơn và đau khổ.
Quân Yên Trúc há miệng, không thốt nên lời. Một lúc sau, hắn do dự rồi nói: “Hay là, Vũ tiểu thư đi cùng với ta nhé?”“Ta vốn hộ tống ngài đến cảng Nam Hải, nhất định sẽ đi với ngài, ngài đừng lo.” Vũ Duyệt nhắm mắt lại. Quân Yên Trúc mím môi. Ý hắn không phải vậy, nhưng hắn không thể nói chi tiết hơn. Với thân phận của hắn, không phải hắn muốn sao thì có thể được vậy, hắn lại không muốn thất hứa.
Hắn trở mình, thở dài, không cách nào ngủ được. Trằn trọc suốt đêm.
Ngày hôm sau, không hề nghi ngờ gì nữa, trên mặt Quân Yên Trúc có thêm hai quầng thâm mắt. Khuôn mặt vốn thanh tú sạch sẽ tựa như ngọc đột nhiên bị hắn làm cho tiều tụy đi.
Vũ Duyệt nhìn hắn không nói nên lời.
“Ngài như vậy sẽ khiến người ta cho rằng ta ngược đãi chủ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sinh-quan-da-lao/1798799/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.