------------
Khi Lê Khải Liệt nói ra những lời này thì rất miễn cưỡng, Vivian biết rõ, kỳ thật hắn không hề muốn chờ đợi ba năm, người đàn ông này không có tính kiên nhẫn, nhưng Vu Duy Thiển cũng biết, khi cần thì tính kiên nhẫn của Lê Khải Liệt thậm chí sẽ khiến người ta phải giật mình.
Sư tử và báo săn thường dùng móng vuốt để đáp lại sự khiêu khích từ bên ngoài, khi chờ đợi con mồi thì sẽ im lặng, im lặng đến mức làm cho người ta cảm thấy đáng sợ
“Cám ơn chúa! Rốt cục ngươi đã trở lại!” New York, Manahattan, trên tầng cao của một tòa nhà, khi Owen mở cửa phòng rồi nhìn thấy người ngồi bên trong là ai thì liền ngạc nhiên đến mức không biết nên nói cái gì mới tốt.
Người đàn ông đeo kính đen đang dựa vào ghế, ly rượu trong tay hắn đã uống cạn, chỉ còn lại vài cục đá, “Ừm.”
Lãnh đạm đáp lại, hắn cũng không ngẩng đầu lên, ngay cả chớp mắt cũng không có, Owen kỳ quái tìm một vòng xung quanh hắn, “Wirth đâu? Vì sao hắn không quay về cùng ngươi?”
Ánh mắt của Lê Khải Liệt lập tức dao động, bàn tay siết chặt, chỉ nghe xoảng một tiếng, cái ly vỡ vụn, miểng chai văng tứ tung, vài viên đá chưa tan hết đang lăn dưới đất, chậm rãi tỏa ra hơi lạnh.
Lê Khải Liệt nhìn Owen, cặp kính mắt không thể che khuất ánh mắt bên dưới, Owen chỉ cảm thấy run sợ, trực giác của hắn nói cho hắn biết đã xảy ra vấn đề, “Liệt?” Thử kêu Lê Khải Liệt một tiếng.
“Đừng hỏi ta, cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311673/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.