-----------
Trên máy bay mọi người đều nghe thấy tiếng rít gào của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển làm sao lại không nghe thấy, “Liệt!” Hắn dùng sức để đè lại Lê Khải Liệt, vẻ mặt đột nhiên trở nên kịch liệt, “Ai cũng không thể tránh khỏi chuyện này! Không biết khi nào và ở chỗ nào thì ta sẽ chết! Ta không muốn đến lúc đó mới hối hận khi không nói rõ với ngươi – mặc kệ ta như thế nào, ta muốn ngươi sống khỏe mạnh cho ta!”
“Nghe đi, đây là ai nói, mặc kệ ngươi như thế nào?” Đôi mắt hừng hực lửa nóng của Lê Khải Liệt nhất thời trở nên lạnh lẽo, “Ta làm sao có thể mặc kệ? Lúc trước ai nói có thể vứt bỏ kiêu ngạo vì ta, ngươi có thể thì vì sao ta lại không thể?”
Đây không phải lần đầu tiên hắn nói như vậy, Lê Khải Liệt nói được thì sẽ làm được, Vu Duy Thiển nhìn hắn trong chốc lát, “Bởi vì ta đã sống đủ, mà ngươi thì còn rất trẻ.” Vu Duy Thiển lại đột nhiên trở nên tỉnh táo, chậm rãi nói ra những lời đó.
Lúc này Lê Khải Liệt tựa như bị đánh phủ đầu, “Tốt lắm.” Hai mắt toát ra hào quang dữ tợn, ngón tay bấu chặt vào lớp da bọc của chiếc ghế.
Hiện tại Vu Duy Thiển nói ra những lời này với vẻ mặt như vậy thì không có ai có thể phản bác, hắn quả thật đã sống rất nhiều năm, lâu đến mức hắn cảm thấy chán nản, cũng lâu đến mức Lê Khải Liệt vĩnh viễn đuổi theo không kịp, cho dù Lê Khải Liệt có năng lực nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311663/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.