-----------
Số người biết chuyện xảy ra mười lăm năm trước rất ít, tuổi tác cũng sẽ không nhỏ, người này đứng bên cửa sổ, tóc của hắn có màu trà nhạt, đưa lưng về phía ánh sáng ngoài cửa sổ vì vậy chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, tiếng cười của hắn rất đặc biệt.
“Đừng bận tâm đến ta là ai, nghe nói cái này đã gây nên hỗn loạn rất lớn, bởi vì nó có liên quan đến ta nên ta mới tới xem thử, thuận tiện nói một tiếng, đừng tùy tiện động vào nó, kết quả cuối cùng chưa hẳn là điều mà các ngươi mong muốn.” Cách nói chuyện của hắn rất tùy ý, nhưng hơi thở tỏa ra từ thân của hắn lại không thể làm cho người ta khinh thường.
Ka Zhaye chằm chằm quan sát người này, trực giác của quân nhân nói cho hắn biết người này dường như có thói quen nắm giữ sinh mạng của kẻ khác, trong từng câu chữ đều lơ đãng lộ ra một thái độ tự tin rất đặc biệt.
“Ngươi là ai?” Lê Khải Liệt cũng không phải là người biết nghe lời, hắn chỉ cần một mục tiêu, người kia nghe ra cảm giác bị uy hiếp, “Đã nói là không cần bận tâm ta là ai cơ mà, vì sao còn muốn hỏi?” Dường như hắn có một chút mất kiên nhẫn.
“Người nào cũng có tên tuổi, chẳng lẽ ngươi không phải là người?” Là địch hay là bạn thì tạm thời Vu Duy Thiển vẫn chưa thể phân rõ, bị lời nói của hắn kích thích khiến đối phương quan sát hắn vài lần, “Các ngươi cứ xem ta như là u linh không được hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311645/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.