Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241
Chương sau
“Có một người từng có được một cây, nhưng nó đã bị trộm tại nhà của hắn ở New York, sau đó không thấy tìm trở về, ngươi ắt hẳn cũng biết phải không?” Ánh mắt của Lê Khải Liệt rất quỷ bí, vừa tự phụ lại đắc ý, hắn nhìn cây đàn này không giống như nhìn một nhạc cụ mà giống như đang nhìn một chiến lợi phẩm. “Đó là chuyện xảy ra mười lăm năm về trước, đừng nói với ta là ngươi tìm được, theo ta biết thì cây đàn vi-ô-lông đã mất tích từ khi đó, ta nghĩ ngoại trừ người trộm nó thì không có ai sẽ biết nó ở nơi nào.” Vu Duy Thiển cảm thấy chuyện này quả thật rất khó có thể tin được, ánh mắt nhếch lên đang nhìn về phía Lê Khải Liệt cũng bởi vì vậy mà tràn ngập nghi ngờ và trêu ngươi. “Là ngươi trộm nó, hay là người mà ngươi quen biết đã trộm nó?” “Không, không – đừng nghĩ ta thành như vậy, quả thật là ta rất vất vả mới tìm được.” Cường điệu điểm này, lời biện bạch của Lê Khải Liệt vừa ám muội mà lại mơ hồ, lúc này hắn thoạt nhìn tựa như một quý tộc hóa thân thành đạo tặc thời xưa, cởi mặt nạ dâng lễ vật, đồng thời sử dụng nhiệt tình cùng tình cảm chân thành của mình để giải tỏa nghi ngờ với tình nhân. Nhưng Vu Duy Thiển cũng không tiếp tục tính toán, quan sát cây đàn vi-ô-lông trong tay rồi tiếp tục suy nghĩ sâu xa hơn, “Mười lăm năm trước ngươi mới mười mấy tuổi, khi đó ngươi nhất định còn lớn mật hơn so với hiện tại, sau khi rời khỏi Hashim thì ngươi đã đi đâu? Trước khi trở thành ca sĩ đã làm cái gì?” “Rốt cục nhớ đến phải điều tra quá khứ của ta? Hiện tại chắc là ngươi đã hiểu vì sao ta lại muốn biết quá khứ của ngươi như vậy?” Nở nụ cười ha ha, Lê Khải Liệt cất cây đàn vào trong hộp rồi đặt lên tay của Vu Duy Thiển, “Cho dù nó bắt nguồn từ đâu thì hiện tại nó là của ngươi, người mất nó đã sớm mua bảo hiểm, cũng chẳng có ai bị tổn thất gì cả.” “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy khi nó ở trong tay của ngươi thì mới có thể bộc lộ giá trị chân chính của nó hay sao?” Sợ Vu Duy Thiển không tiếp nhận, Lê Khải Liệt lại thêm vào một câu. Nhìn Lê Khải Liệt một cách thú vị, Vu Duy Thiển cầm nó vào tay, “Ta mới phát hiện giá trị trên người của ngươi càng ngày càng đáng giá để nghiên cứu.” Xoay người đi ra ngoài, người đàn ông ở sau lưng hắn bỗng nhiên đuổi theo rồi ôm lấy hắn. “Ngươi có cảm giác gì đối với việc ta giấu diếm? Ngươi vẫn chưa biết hết những chuyện đã xảy ra trên người của ta, có phải cảm thấy rất khó chịu hay không?” Mơ hồ là quan tâm nhưng lại lộ ra ý cười làm cho người ta cảm thấy có một chút xấu xa, lồng ngực cực nóng của Lê Khải Liệt truyền đến nhiệt độ trên sống lưng của Vu Duy Thiển thông qua lớp áo bằng lụa tơ tằm. “Không sao, ta có thời gian để bức cung.” Quay đầu lại, ánh mắt của Vu Duy Thiển trở nên âm u, giữ chặt cổ của Lê Khải Liệt rồi kéo vào, dùng sức cắn lên bờ môi của hắn, một nụ hôn mang tính trừng phạt. “Thế này mới tính là công bằng, chúng ta có cả đời để tìm hiểu.” Áo ngủ bằng lụa trở nên trơn trượt khi ôm nhau, Lê Khải Liệt chăm chú nhìn vào mắt của Vu Duy Thiển, khép lại áo ngủ cho đối phương, ngón tay lần lượt đan vào nhau, cứ như vậy mà nắm tay Vu Duy Thiển rời khỏi kho bạc. Cả đời của Lê Khải Liệt là bao nhiêu năm, hắn có thể sống được bao lâu? Từ khi hứa hẹn vứt bỏ kiêu hãnh, dùng một cách thức khác để biểu đạt ý nguyện đồng sinh cộng tử thì Vu Duy Thiển cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, chấp nhận yêu một người, mất đi cuộc sống vô nghĩa của hắn thì kỳ thật cũng không tính là quá khó khăn. Hành trình ở Hashim thật ngắn, bất quá chỉ là vài ngày nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện, bóng ma của gia tộc Claudy đã đuổi theo bọn họ đến nơi này, chạy trốn không phải là cách giải quyết, nghênh đón trực diện mới là lựa chọn tốt nhất. Josen rơi vào cạm bẫy của Lê Khải Liệt, còn Naryn thì đã sớm rời đi, hành tung bí ẩn, rốt cục hắn đã mang theo cái gì, chuyện này làm cho người ta không có biện pháp để phớt lờ. Đại sảnh của hoàng cung Hashim, tất cả người hầu đều đã lui xuống, chỉ còn lại người nhà tụ hợp cùng một chỗ, hoàng hậu Mary Anna giữ chặt tay của con gái, vẻ mặt lo lắng, “Lydia, con thật sự muốn đi hay sao?” “Ngoại trừ điều đó ra thì không còn biện pháp nào khác, mẹ, là mẹ dạy con khi gặp phải chuyện gì cũng không được tránh né, bất cứ sai lầm nào cũng phải do chính mình gánh vác hậu quả, hiện tại bởi vì con mà làm cho anh hai bị người ta uy hiếp, vả lại nếu con có thể ở bên cạnh hắn thì sẽ sớm ngày giải được độc dược.” Lydia thay đổi một bộ quần áo để thuận tiện cử động, nhẹ nhàng mà đơn giản, giống như trước kia khi tự mình rời nhà đến New York để tìm Lê Khải Liệt. Lúc này vẫn chưa phát độc, nhưng không ai biết chính xác khi nào thì sẽ phát độc, vì vậy để cho Lydia đi theo Leo quả thật là biện pháp tốt nhất, chỉ có hắn có thể lấy được thuốc giải, Mary Anna đắn đo một lúc rồi rốt cục mới gật đầu, “Được rồi, ngươi đi với anh hai của ngươi đi, tuyệt đối đừng gây phiền phức nữa.” “Được rồi em yêu, Lydia không phải cố ý, con gái của chúng ta bất quá chỉ là đứng trong vườn để ngắm hoa mà thôi, con nó đâu ngờ có người giả dạng binh sĩ canh gác để gây bất lợi cho mình, tất cả đều là do kẻ xấu làm ra.” Deman kéo lấy bàn tay của Mary Anna để trấn an nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái. Deman có một mái tóc xoăn màu đen, đã quá ngũ tuần nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường, tính cách của hắn thoải mái và nhiệt tình, có trí tuệ thích hợp để trở thành một vị vua, không phải là loại người so đo hay tính toán chi li, cho nên năm đó Mary Anna mới có thể tái giá. Mà hắn yêu vợ của hắn, cho dù trước đó nàng từng có một người chồng không được thừa nhận, nhưng hắn cũng không xem nàng là vết nhơ, ngược lại ở trong mắt hắn Mary Anna là một phụ nữ cực kỳ quyến rũ, đến nay vẫn làm cho hắn si mê. “Trên đường phải cẩn thận, còn các ngươi nữa, cũng phải chăm sóc bản thân mình.” Xoay người, Deman nói với Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển như vậy, Deman biết vì sao lại xảy ra chuyện này, nhưng không nhắc đến cái tên kia ở trước mặt Mary Anna. “Yên tâm đi, Deman.” Cư xử với Deman tựa như với một người bạn già, Lê Khải Liệt cùng hắn ôm nhau chào từ biệt. Vu Duy Thiển nhìn thấy ánh mắt trao đổi của bọn họ, bỗng nhiên hắn có một loại suy nghĩ, có lẽ Deman cũng không phải không biết bí mật đằng sau lưng của Naryn Claudy, nhưng hắn và Lê Khải Liệt cho dù biết cũng không nói ra Mary Anna mỉm cười nhìn bọn họ, Naryn đột nhiên đến rồi lại đột nhiên rời đi, là giấc mơ thời thiếu nữ của nàng, nàng từng bảo Leo tìm hắn trở về nhưng đã từ lâu nàng không còn tiếp tục kiên trì được nữa, “Leo, con đã giữ lời hứa của mình, tìm được cha ruột của con, nhưng vì sao con không dẫn hắn về gặp mẹ?” “Ta nghĩ rằng mẹ không cần.” Quét mắt nhìn Mary Anna và Deman dựa vào nhau, ánh mắt trêu đùa của Lê Khải Liệt làm cho Mary Anna cảm khái, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, “Đứa nhỏ này, cứ mở miệng là lại nói bậy, thật không biết làm sao Wirth có thể chịu được con.” “Hắn còn bậy hơn ta nhiều, mẹ đừng nghĩ oan cho ta.” Nửa thật nửa đùa mà giận dỗi, Lê Khải Liệt giữ lấy bàn tay đang ôm trên thắt lưng của hắn. “So về bậy bạ? Không ai thắng được ngươi.” Vu Duy Thiển nhướng mi nhìn Lê Khải Liệt, cho ra kết luận cuối cùng. Lê Khải Liệt cố ý dời đề tài, không phải là Vu Duy Thiển không phát hiện, Mary Anna không biết rõ tình trạng của Naryn, có lẽ không nên để cho nàng biết chuyện Naryn bị mất trí vẫn tốt hơn, làm cho nàng vì chuyện đó mà áy náy thì chẳng có ích lợi gì. Wolf đã xin chỉ thị được đi theo, đây là điều mà Deman rất mong muốn, Lydia lại không tỏ vẻ gì đối với việc Wolf trở về, có lẽ là vì sự kiêu ngạo của một công chúa làm cho nàng không thể tha thứ cho vệ sĩ đã từng ruồng bỏ nàng. Bạn đang Josen trá» thà nh con tin, cÅ©ng Äược mang lên phi cÆ¡, vết thÆ°Æ¡ng của hắn Äã Äược Äiá»u trá», không nguy hiá»m Äến tánh mạng nhÆ°ng Äá»ng thá»i cÅ©ng là m cho hắn mất Äi sức kháng cá»±, nhÆ°ng hắn rất hợp tác, là m cho Lê Khải Liá»t trá» vá» má»i là mục ÄÃch chÃnh của hắn, mục ÄÃch Äã Äạt Äược, nhiá»m vụ Äã hoà n thà nh, không cần là m gì nữa. Nếu muá»n ngược dòng quay vá» nguá»n gá»c của gia tá»c Claudy thì phải ngược dòng Äến và i thế ká»· trÆ°á»c của Anh Quá»c, trên ngÆ°á»i của Lê Khải Liá»t cÅ©ng có huyết thá»ng của Anh Quá»c, ngoại trừ nhÆ° váºy thì bà ná»i của hắn là ngÆ°á»i Trung Quá»c, mẹ của hắn Marry Anna lại có bá»n dòng máu, Lê Khải Liá»t tháºt sá»± là má»t ngÆ°á»i con lai. âÄang Äá»c cái gì?â Vu Duy Thiá»n tá»nh dáºy trên máy bay, nhìn thấy Lê Khải Liá»t Äang láºt xem má»t quyá»n sá», ánh Äèn trên Äá»nh rá»i xuá»ng dáng vẻ thâm thúy, khuôn mặt vừa Äiá»n trai vừa lá» mãng nhÆ°ng lại không há» cẩu thả, biá»u tình nà y tháºt sá»± hấp dẫn ngÆ°á»i ta, hắn lại má»t lần nữa phát hiá»n Lê Khải Liá»t tháºt sá»± có má»t khuôn mặt dá»
dà ng quyến rÅ© phụ nữ. Không biết là lần thứ mấy cá»± tuyá»t thức uá»ng ÄÆ°a lên, ngÆ°á»i Äà n ông tóc Äen dùng ánh mắt lạnh lùng ngÄn cản má»t cô gái không biết từ Äâu mà Äến, khi Lê Khải Liá»t quay Äầu lại thì liá»n nhìn thấy cảnh tượng nhÆ° váºy. âNhìn xem có bao nhiêu ngÆ°á»i ái má» ngÆ°Æ¡i, tháºt sá»± khiến ngÆ°á»i ta hâm má».â Lá»i nói của Lê Khải Liá»t thay vì nói là hâm má» thì không bằng nên nói là khó chá»u sẽ Äúng hÆ¡n, nhÃu mà y là m cho những lá»i nà y không chá» có thà nh phần ghen tá» mà còn có vẻ cÄm tức, âLần sau chắc phải trá»±c tiếp thuê nguyên chiếc máy bay, bất cứ kẻ nà o cÅ©ng không thá» tá»i gần ngÆ°Æ¡i là tá»t nhất, ngÆ°Æ¡i thấy thế nà o?â âNói báºy cái gì Äó, có bao nhiêu ngÆ°á»i là nhằm vá» phÃa ngÆ°Æ¡i, chÃnh ngÆ°Æ¡i cÅ©ng rõ rà ng nhất Äiá»m nà y, chẳng phải hay sao?â Hắn ÄÆ°Æ¡ng nhiên chú ý Äến má»t Äôi mắt nhÆ° há» rình má»i á» Äằng kia, thân pháºn ca sÄ© của Lê Khải Liá»t là m cho rất nhiá»u ngÆ°á»i có thá» dá»
dà ng nháºn ra vá» siêu sao nà y, Äá»ng thá»i mang theo ánh mắt nhiá»t tình dán chặt lên ngÆ°á»i của hắn. âDuy, ngÆ°Æ¡i Äang ghen sao? Nhìn thấy có nhiá»u ngÆ°á»i ái má» ta nhÆ° váºy thì ngÆ°Æ¡i cảm thấy mất hứng?â Lê Khải Liá»t bừng bừng phấn chấn nhìn Vu Duy Thiá»n, tìm kiếm dấu vết ghen tá» dÆ°á»i Äáy mắt của Äá»i phÆ°Æ¡ng, Äây là cÄn cứ chÃnh xác nhất. âNếu ta bá» ngÆ°á»i khác nhìn thì ngÆ°Æ¡i vẫn cảm thấy cao hứng hay sao? Äừng há»i những câu ngu xuẩn nhÆ° váºy.â Hắn dá»i mắt, thuáºn tay cầm lấy quyá»n sá» mà Lê Khải Liá»t Äang Äá»c, lúc nà y má»i phát hiá»n Äến tá»t cùng là cái gì. Cùng Lê Khải Liá»t nhìn nhau, hắn vẫn chÆ°a má» miá»ng thì Lê Khải Liá»t Äã lên tiếng, âNgÆ°Æ¡i há»i ta Äang Äá»c cái gì, câu nà y rất khó trả lá»i, tá»t nhất là ngÆ°Æ¡i tá»± mình xem Äi, Äây là sá» tay của cha ta, á» trong Äó có và i thứ có thá» giúp ngÆ°Æ¡i hiá»u rõ.â âTa tìm Äược nó từ trong Äá»ng Äá» cÅ©, ta còn nghÄ© rằng hắn muá»n tìm chÃnh là thứ nà y, hiá»n tại xem ra không phải, trÆ°á»c kia quyá»n sá» tay nà y bá» ta cất giấu, nó có ghi chép rất nhiá»u bà máºt của Äám ngÆ°á»i Äiên rá» kia, vì không cho mẹ phát hiá»n nên ta phải giấu rất cá»±c khá».â Lê Khải Liá»t nhá» lại quá khứ, không thá» nghe ra có bao nhiêu chua xót, nhÆ°ng khi Vu Duy Thiá»n láºt xem quyá»n sá» tay nà y thì lại mÆ¡ há» có thá» nhìn ra má»t chút dấu vết của nÄm Äó. Äây là quyá»n sá» mà Naryn Äã viết ra trÆ°á»c khi bá» mang vá», cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° nháºt ký, bên trong nói rõ rà ng thân thế của Lê Khải Liá»t, cÅ©ng bao gá»m bà máºt huyết thá»ng của gia tá»c Claudy. Lúc ấy Lê Khải Liá»t Äã dùng tâm tình gì Äá» láºt xem quyá»n sá» tay của cha mình? Không Äá»c hết toà n bá», Vu Duy Thiá»n Äã sá»m xem qua rất nhiá»u thứ Äáng ghê tá»m trên Äá»i nà y, nhÆ°ng Äá»i mặt vá»i giai Äoạn lá»ch sá» có tÆ°Æ¡ng quan Äến Lê Khải Liá»t, hắn lại nhá»n không Äược mà tÆ°á»ng tượng khi còn bé thì Lê Khải Liá»t Äã dùng ánh mắt quáºt cÆ°á»ng nhÆ° thế nà o Äá» xem toà n bá» quyá»n sá» nà y. âSau nà y trá» vá» thì Äá»t nó Äi.â Cuá»i cùng hắn nói ra má»t câu nhÆ° váºy. âGiao cho ngÆ°Æ¡i bảo quản, ngÆ°Æ¡i Äá»t nó thay cho ta.â Lê Khải Liá»t Äặt quyá»n sá» tượng trÆ°ng cho quá khứ âm u và o trong tay của Vu Duy Thiá»n. Sức nặng trầm trá»ng, bao hà m vô sá» yêu và háºn Äá»i vá»i ngÆ°á»i thân, Äá»i vá»i gia tá»c Claudyâ¦.Äây là má»t loại giao phó, Vu Duy Thiá»n cẩn tháºn cất quyá»n sá» và o. âKhông công bằng, vì sao các ngÆ°Æ¡i có thá» á» nÆ¡i nà y mà ngÆ°Æ¡i ngÆ°Æ¡i ta ta, còn ta lại cùng Senzou trông coi phạm nhân?â Vivian ló Äầu ra từ phÃa sau.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241
Chương sau