Máu tươi còn dính trên mặt của Josen, chiếu rọi sự âm u lạnh lẽo dưới đáy mắt, trên khuôn mặt rất giống với Lê Khải Liệt có thể tìm được không ít biểu tình quen thuộc, Vu Duy Thiển nghĩ đến việc nếu năm đó Lê Khải Liệt không sinh ra ở Hashim mà ở gia tộc Claudy cổ xưa thì có lẽ sẽ giống như Josen ngày hôm nay.
“Ngươi lầm, không giết người nhưng vẫn có rất nhiều cách để làm cho người ta cảm thấy đau đớn mà. Ngươi bây giờ sẽ không chết, đã mất công xa xôi đến nơi này, ta không chiêu đãi thật tốt thì làm sao mà được?” Nụ cười lạnh lùng tà ác theo gió rừng lướt qua làm bốc lên nộ khí bừng bừng, Lê Khải Liệt tránh ra vài bước rồi ra hiệu cho binh sĩ ở phía sau tiến lên.
Hắn thoải mái nâng cổ tay, đùng đùng đùng – tiếng súng kinh động bầy chim rừng, Josen run rẩy nằm trên mặt đất, lại bị binh sĩ kéo đứng lên, những viên đạn trên bắp đùi phải của hắn xếp thành một hàng dài, khoảng cách đồng đều, hoàn mỹ tựa như một kiệt tác nghệ thuật đẫm máu.
“Cái này xem như lễ gặp mặt đi.” Có vẻ vừa lòng khi thưởng thức cảnh trí trước mắt, bùn đất tạp nhạp cùng với máu tươi bị giẫm dưới chân của Lê Khải Liệt, giống như có mùi hỏa dược và khói thuốc tản ra trong không khí, hòa lẫn với cát bụi tung bay mù mịt.
Các đô thị hiện đại hóa với công nghệ cao luôn bị nền văn minh trói buộc, ở Hashim thì vương quyền chính là tất cả, trên người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311589/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.