Mọi người vội vàng chạy qua, nhịp tim đều đập thình thịch, đèn pin trong bóng đêm tụ tập cùng nhau.
Wolf bế Lydia đứng dậy, nàng ngã vào một nơi bị che khuất, nếu không phải cố ý tìm một người, cho dù là đi qua nơi này thì cũng sẽ không ai phát hiện ra nàng.
“Nàng không sao! Công chúa điện hạ không sao! Nàng chỉ hôn mê mà thôi!” Wolf không còn giữ được ngữ điệu cứng ngắc như ngày thường, hắn có vẻ kích động, nhưng trong ngữ điệu của hắn thì sự kích động không phải là phẫn nộ, ắt hắn Lydia không gặp vấn đề gì quá lớn.
Một đám người nhào lên, vây quanh Wolf đang bế Lydia trên tay, giống như ông trời đã trả lại nữ thần cho bọn họ, trong mắt là tràn ngập cảm kích, lúc này Lê Khải Liệt có vẻ rất bình tĩnh, chẳng qua có một chút khó chịu nho nhỏ, “Là ngươi tìm được Lydia, cám ơn cái đồ vô dụng kia làm gì, không bằng đến cám ơn ta.” Hắn tắt cây đèn pin trong tay, đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển.
“Không có ai cần bọn họ cám ơn.” Đã tìm được người bình yên vô sự, đây là điều mà hắn muốn.
Vu Duy Thiển không nói nhiều mà chỉ xoay người rời đi, mới đi được vài bước thì đã bị Lê Khải Liệt ôm lấy, “Ngươi không cần bọn họ cám ơn ngươi, nhưng nếu là ta cám ơn ngươi thì ngươi có nhận hay không?”
“Ta phải xem ngươi có bao nhiêu thành ý cái đã.” Hắn nhếch môi, biết rõ lúc này tâm tình của Lê Khải Liệt không tệ, mặc kệ có phải là Naryn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311585/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.