Hắn nói xong rồi im lặng chờ Vu Duy Thiển phản ứng, đồng hồ cổ xưa treo trên tường đang kêu tích tắc, tiếng chuông vang lên khi Vu Duy Thiển cười lạnh một chút, “Chuyện mà ngươi biết quả thật không ít.”
“Quả nhiên đúng là như thế.” Senzou bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh, hắn thì thào tự nói, “Chúng nó làm cho ngươi bất tử nhưng ngươi phải gánh vác lực lượng đó, chức trách chính là làm cho Vu trở lại trên đời, mà Vu không phải là ma thuật linh tinh này nọ, nó chính là gia tộc Vu từ năm xưa của các ngươi…..”
“Ngươi nói quá nhiều rồi.” Vu Duy Thiển đứng dậy.
“Không ngờ đến đây làm khách mà còn bị thẩm vấn.” Hắn nở nụ cười mà nhìn Senzou, nhưng tận cùng trong đáy mắt lại là một sự lạnh lẽo đến cực điểm, hắn hất cằm về phía cửa cái, “Nếu hiện tại ta muốn rời đi thì có lẽ sẽ không bị ngăn cản chứ?”
Senzou nghe ra sự đùa cợt trong lời nói của hắn, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, “Thật xin lỗi, ta chỉ muốn thể hiện chuyện này có liên quan đến ta chứ không có ý giam lỏng ngươi, chuyện này ta cam đoan không có người thứ hai biết đến, nhưng xin ngươi hãy nhớ lại một chút, ngươi có ấn tượng với dòng họ Korudo Supuringu hay không?”
“Đây là dòng họ bên nhà mẹ của ta, nghe nói từ rất nhiều năm trước là một gia tộc có am hiểu về thuật Âm Dương, đương nhiên hiện tại đã sa sút. Triều đại của hoàng đế Trung Quốc vào lúc ấy là thời nhà Thanh, mà gia tộc bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311569/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.