Chẳng qua người xuất sắc nếu không muốn bị chú ý thì rất khó, Vu Duy Thiển bị hắn kéo từ phía sau hậu trường lên trước khán đài, không chỉ được hắn tán thưởng mà những người khác cũng vô cùng có hảo cảm, hơn nữa còn rất vui lòng chứng tỏ điều đó.
“Có việc gì hay sao?” Vu Duy Thiển vừa mở cửa phòng vừa chỉnh lại áo sơ mi trên người, khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng khiến người ta cảm thấy kiêu căng, người đàn ông ngoài cửa chính là Senzou, hắn luôn mặc âu phục xỏ giày da, là điển hình của một thương nhân thành công. Đối mặt với một Vu Duy Thiển luôn làm cho người ta cảm thấy rất khó đối phó, Senzou chỉ lộ ra một nụ cười khiêm tốn của người Nhật Bản.
“Nghe nói sáng nay các ngươi đi ra ngoài, thật sự là không đúng lúc.” Khi Senzou mỉm cười có vẻ đặc biệt chân thành, cho dù nhìn thấy động tác chỉnh sửa quần áo của Vu Duy Thiển hay là nhìn thấy Lê Khải Liệt đang nằm ngả ngửa trên ghế sô pha trong phòng khách thì vẻ mặt của hắn cũng không hề thay đổi.
Vu Duy Thiển chỉ khẽ giật hàng lông mày một chút, Lê Khải Liệt vẫn duy trì tư thế như cũ, giống như một con dã thú đang chờ thời, tư thế nhàn nhã lười biếng, nhưng ánh mắt mãnh liệt lại xuyên thấu hết thảy ngăn cách, tạo nên cảm giác khiến người ta không thể xem nhẹ.
Senzou cúi đầu nhìn tấm thảm màu xám phía trước thềm cửa, khi ngẩng đầu lên thì trong đôi mắt giống như nhuốm màu mực Nhật Bản xẹt qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311552/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.