Chương trước
Chương sau
Vết chai sần trên ngón tay thường xuyên gảy đàn ghita lướt lên làn da nhạt màu dưới mái tóc đen, nhẹ nhàng đụng chạm, nhưng lời nói lại hoàn toàn tương phản với sự dịu dàng này. Hắn là ai thì không cần nói cũng đã rõ.
“Ánh mắt? Ánh mắt gì?” Vu Duy Thiển không thể nhớ nổi ánh mắt ngay lúc đó của Senzou, nhưng thật ra lại có ấn tượng khắc sâu đối với làn thu thủy của Sharon Swift, “Ngươi đừng tán tỉnh lung tung là được rồi.” Nhéo một cái dưới cằm của Lê Khải Liệt, giọng điệu chế nhạo của hắn quả thật không hề chứa thành phần khoái trá.
Nghe Vu Duy Thiển dùng Sharon Swift đối lập với Senzou khiến Lê Khải Liệt nghẹn họng ngay lập tức, hắn đành ho nhẹ vài tiếng rồi lái sang chuyện khác, “Như vậy xem ra chúng ta không nên chỉ trích nhau, chuyện này cũng không phải xuất phát từ ý muốn của chúng ta, đúng không?” Hắn cúi mắt nhìn xuống ngón tay đang đặt trên cằm của mình, “Ai bảo Duy của ta mê người như vậy làm chi…..”
Thấp giọng tự thì thào, sau khi nhìn thấy Vu Duy Thiển không lộ ra biểu tình để đáp lại thì Lê Khải Liệt rốt cục nhẫn nại không được mà nói tiếp, “Ngươi rất quyến rũ mà lại không biết điều này, ta dám khẳng định Senzou có hứng thú đối với ngươi.” Hắn dừng một chút, dưới đáy mắt trở nên thâm thúy mà lại u ám, “Có lẽ ngươi không phát hiện, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn ngươi cũng giống như ta.”
Nghĩ đến tình cảnh ở đại sảnh sân bay, Lê Khải Liệt cơ hồ có thể cảm giác được tâm tư của Senzou ngay tại lúc ấy. Trong một đám người, cho dù Vu Duy Thiển có che giấu như thế nào thì cũng sẽ vì khí chất đặc biệt của mình mà bị phát hiện, khuôn mặt cân đối không tìm ra khuyết điểm, dưới vành nón lộ ra đôi mắt màu đen nghiêm khắc mà lạnh lùng, đột nhiên xuất hiện như một người xa lạ, chỉ trong khoảnh khắc thì ánh mắt kia cũng đủ khắc sâu ấn tượng cho biết bao nhiêu người…..
Lúc trước đã từng trải qua chuyện này nên Lê Khải Liệt hiểu rất rõ, ngay cả một người vốn chỉ thích phụ nữ như hắn cũng bị Vu Duy Thiển hấp dẫn, huống chi là Senzou, “Hắn từng mượn danh nghĩa đầu tư mà đi lại với vài nam diễn viên, ta không cần nói thì ngươi ắt hẳn cũng biết rõ đó là chuyện gì.”
“Như vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn lo lắng ta sẽ có hứng thú đối với hắn?” Vu Duy Thiển dường như cảm thấy nhàm chán mà khẽ nhếch khóe miệng, “Người tự cao tự đại lại ngang ngược như ngươi thì căn bản không có kẻ thứ hai, có một mình ngươi đã quá đủ, huống chi ta vốn không có hứng thú đối với đồng tính.”
Phớt lờ biểu tình khó dò của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển tránh sang một bên rồi mở ra vali để lấy vài thứ. Nhiều năm gần đây, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ mà hắn cũng cách xa, hắn biết rõ tình cảm đối với hắn mà nói chỉ là một thứ xa xỉ phẩm, hắn rất khó có được nó trong một thời gian dài, cũng không thể cam đoan nó sẽ không bị biến chất.
Chỉ có Lê Khải Liệt là người hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống ngay trước mặt, sống vì hiện tại, cho nên hắn hoàn toàn không để ý đến điểm này.
Phía sau vang lên tiếng bước chân cùng với giọng nói hoa lệ giống như kim loại đắt tiền đang cọ sát vào nhau, “Duy, đừng lộ ra bộ dáng không bận tâm, nhìn thấy có người để ý ngươi làm cho ta thật sự rất tức giận, có hiểu hay không?”
Lời nói nghiêm túc, sắc mặt của Lê Khải Liệt hiển lộ tính công kích hết sức rõ ràng, bất quá hiện tại Vu Duy Thiển không nhìn thấy, cánh tay ở sau lưng vòng lên trước ngực và bụng của hắn, Lê Khải Liệt mang theo cảm giác khiến người ta không thể xem thường, bàn tay vói vào bên trong áo sơ mi đã cởi ra vài cúc áo, giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình.
“Tức giận thì sao? Bởi vì Senzou bao nguyên khách sạn? Chẳng lẽ ngươi muốn đi ra ngoài rồi tìm một khách sạn khác?” Vu Duy Thiển cảm thấy buồn cười, trong khi Lê Khải Liệt lại hừ nhẹ một tiếng ở sau lưng hắn, “Không, đương nhiên là không, có người tự động xì tiền, Owen cao hứng còn chưa kịp nữa là, ta sẽ không ngốc đến mức giận dỗi chỉ vì chuyện vớ vẩn như vậy.”
“Cứ để cho hắn biểu hiện đi, cuối cùng hắn sẽ nhận ra hắn chẳng thể chiếm được bất cứ thứ gì.” Cất lên tiếng cười đắc ý vừa thâm trầm vừa âm u, đây là Lê Khải Liệt, tự tin của hắn làm cho hắn không sợ phải đối mặt với bất cứ sự khiêu chiến nào, lúc trước oán giận có lẽ chỉ để bộc lộ cơn ghen của hắn hòng nhắc nhở Vu Duy Thiển giữ khoảng cách với đối phương, đây mới là mục đích chính của hắn.
Phát hiện ra điểm này, người nam nhân đang bị hắn ôm chặt trước lồng ngực chỉ biết lắc đầu, Vu Duy Thiển nghiêng người một chút, “Nhưng trước tiên ngươi nên tự coi chừng chính mình đi thì hơn, ngươi sẽ sớm bị fan hâm mộ gõ cửa cho mà xem.” Sharon Swift vẫn luôn tự xưng như vậy.
“Ta vốn định ở trong phòng của ngươi để nghỉ ngơi, nhưng mà như thế….” Hắn buông tay ra rồi thở dài một cách khoa trương, đem mái tóc trước trán hất ra phía sau, “Phải thử nghiệm khả năng tự chủ của ta mới được.” Tầm mắt rực lửa rất rõ ràng, tràn ngập ám chỉ không cần nói cũng có thể cảm nhận được.
“Đừng dùng ánh mắt thấp hèn như vậy mà nhìn ta.” Vừa nheo mắt vừa ấn lên ngực của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển đẩy ngã hắn xuống giường rồi cúi đầu, khóe mắt sắc bén nhìn đối phương, “Không nghỉ ngơi một chút thì làm sao ngươi có sức đi đối phó với fan hâm mộ của mình?”
“Ta thấp hèn thì sao, cũng tại ngươi lúc nào cũng quyến rũ ta.” Ám muội nói nhỏ, lý do quá đầy đủ, Lê Khải Liệt dõng dạc thừa nhận, mái tóc gợn sóng màu nâu đỏ tản ra một cách cuồng dã, khi Vu Duy Thiển nhíu mày vì cách dùng từ của Lê Khải Liệt thì đối phương đã cười một cách tà khí rồi bổ sung, “Vả lại ta chỉ cần đối phó với một mình ngươi là đủ rồi, khác với ban ngày, buổi tối Duy lại nhiệt tình như vậy, làm hại ta lần nào cũng nghĩ đến….”
“Câm miệng, cái tên cuồng dục thấp hèn này.” Bàn tay mạnh mẽ bóp chặt hai má của Lê Khải Liệt làm cho đối phương không có cách nào tiếp tục dùng từ ngữ quá đáng để nói ra khỏi miệng, một chút ý cười thần bí hiện lên trong đôi mắt thâm thúy màu đen hơi hơi chớp động, “Nếu dư dả sức khỏe như vậy thì ngươi cũng không cần phải nghỉ ngơi, càng ngày càng coi trời bằng vung.”
Đối với một tên côn đồ ngang ngược bất trị thì phải sử dụng thủ đoạn bạo lực, áp đảo hai tay của Lê Khải Liệt lên đỉnh đầu, Vu Duy Thiển dùng đầu gối đẩy ra hai chân của đối phương, tấn công đôi môi gợi cảm với góc cạnh rõ ràng của Lê Khải Liệt, trọng lượng của hai người làm cho tấm nệm trên chiếc giường xa hoa lõm sâu xuống dưới.
“Muốn tiếp tục hay không? Ngươi chọn đi.” Hỏi một cách thẳng thắn, giọng nói giống như tiếng kim loại bằng bạc nguyên chất, dịu dàng dừng bên tai của Lê Khải Liệt, hai tay lại chậm rãi dùng lực, quyết đoán không cho đối phương kháng cự, đôi mắt màu đen nổi lên gợn sóng, người nam nhân nằm dưới thân của Vu Duy Thiển cảm thấy bất ngờ mà nhếch lên khóe miệng, liếm lên bờ môi ẩm ướt một cách lười biếng mà lại vô kỷ luật, “Vì thành phố này làm cho ngươi dâng trào nhiệt tình? Duy yêu, ta hơi ghen tị à nha.”
“Đừng lắm lời.” Cảm thấy mất kiên nhẫn, Vu Duy Thiển lại hôn lên môi của Lê Khải Liệt một lần nữa, hắn cởi ra cúc áo trước ngực Lê Khải Liệt, tiếng vải ma sát trong căn phòng yên tĩnh khiến cho hơi thở xao động. Luân Đôn trong trí nhớ của hắn, cảm giác được không khí ẩm ướt nơi khoang mũi làm cho ký ức của hắn liên tục ùa về, rất nhiều kỷ niệm của hắn đều ở tại nơi này.
Cộc cộc, cửa phòng bị gõ, “Wirth, Liệt có ở đây hay không? Lịch trình của hắn đã được sắp xếp xong rồi, bảo hắn tập hợp trước bữa tối, trong phòng của hắn không có người, ta sợ hắn không nhìn thấy tờ thông báo ta nhét ở dưới khe cửa của hắn, ngươi bảo hắn nhớ chuẩn bị đúng giờ.” Owen ở ngoài cửa đi qua đi lại một lúc, rốt cục quyết định trực tiếp đến tìm Vu Duy Thiển.
Áo sơ mi của Lê Khải Liệt bị nhàu nhăn nhúm, Vu Duy Thiển lập tức xoay người rồi ngồi dậy, “Chết tiệt!” Mái tóc đen hơi mất trật tự tản ra phía sau lỗ tai, hắn xuống giường rồi chỉnh lại áo sơ mi, hít sâu một hơi, kéo lại phẹc-mơ-tuya trên quần dài, chiếc cằm buộc chặt biểu hiện cảm xúc căng thẳng mãnh liệt, người nam nhân nằm trên giường nhìn bóng dáng của Vu Duy Thiển, lồng ngực trở nên chấn động, Lê Khải Liệt bước xuống giường rồi mở cửa ra, “Ta biết rồi, Owen.”
Nhìn thoáng qua căn phòng một cách hoài nghi, Owen cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi đến Luân Đôn thì tâm tình của hắn có một chút mất tập trung, hắn gật đầu rồi bước đi, hắn còn phải thông báo với những người khác.
“Chỉ còn vài tiếng nữa.” Vu Duy Thiển nhìn đồng hồ, Lê Khải Liệt vừa cười nhẹ vừa hôn một chút bên gáy của Vu Duy Thiển, “Cho nên mới tha cho ta? Ngươi thật chu đáo, Duy–” Vì để cho hắn có thể nghỉ ngơi mà tình nguyện nhẫn nại, người nam nhân mấy trăm tuổi này thỉnh thoảng lại biểu hiện những điểm rất đáng yêu, quả thật làm cho người ta không thể kiềm chế.
Xoay mặt của Vu Duy Thiển sang, một nụ hôn sâu không hề báo trước đoạt lấy tất cả hô hấp trong lồng ngực của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt dùng cách này để bày tỏ sự cảm động của mình, nhưng như vậy cũng không làm cho Vu Duy Thiển cảm thấy vui vẻ, đè lại cái gáy của đối phương, Vu Duy Thiển rời lưỡi khỏi khoang miệng của Lê Khải Liệt, thấp giọng cảnh cáo, “Đủ rồi, nếu cứ tiếp tục thì chính là ngươi đang khiêu chiến khả năng tự chủ của ta.”
Ánh mắt của Lê Khải Liệt quấn chặt lên người Vu Duy Thiển, ngón tay lướt qua dấu hôn lưu lại trên cổ của đối phương, rốt cục mới chịu thối lui, “Ta đi mở nước, ngươi tắm trước đi, sau đó ta quay về phòng ngủ.”
“Không cần, giường cũng đủ lớn, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, cứ để trống phòng của ngươi là được.” Đi về phòng của Lê Khải Liệt để lấy thêm áo choàng tắm, Vu Duy Thiển lên tiếng mà không hề quay đầu lại. Nghĩ đến một vài nhân tố bên ngoài, hắn hoàn toàn không muốn để cho Lê Khải Liệt ở riêng một mình.
Với tình trạng của hai người bọn họ, việc hấp dẫn người khác phái hay cùng giới là chuyện hoàn toàn bình thường, nếu không thể khống chế cơn ghen của mình thì chuyện khắc khẩu sẽ không thể tránh được, cũng may Vu Duy Thiển là người biết cách tự kiềm chế, còn Lê Khải Liệt đôi khi hơi nóng nảy nhưng cũng không phải hoàn toàn quá mức vô lý, tuy nhiên chuyện này cũng không chứng tỏ bọn họ không hề cảm thấy bất mãn khi có người ái mộ người yêu của mình.
Người yêu cũng là nam nhân giống như mình, ngoại trừ người khác phái thì còn phải đề phòng những người cùng giới, đây có lẽ là điều mà Lê Khải Liệt lo lắng và buồn rầu nhất. Buổi tối, sau vài tiếng nghỉ ngơi, Lê Khải Liệt từ phòng của Vu Duy Thiển đi ra, để đề phòng Senzou lại một lần nữa trùng hợp ghé thăm cho nên hắn yêu cầu Vu Duy Thiển cùng đi với hắn, đây cũng là mong muốn của Owen, bởi vì ở trường quay nếu nói có ai có thể khống chế tật xấu nóng tính của Lê Khải Liệt thì người đó nhất định là Vu Duy Thiển.
“Vì sao tối nay chúng ta phải quay MV ở đây? Vừa mới mưa xong, nơi này thật sự rất tệ.” Sharon Swift mặc một chiếc váy theo phong cách châu Âu, nàng đứng trong màn đêm, bị ê kíp điều chỉnh ánh sáng yêu cầu di chuyển liên tục, đôi chân thon dài lộ ra dưới chiếc váy đăng ten được xẻ cao, đôi môi được tô son nhạt màu vì bất mãn mà hơi bĩu ra, liên tục quan sát Lê Khải Liệt đang được chuyên viên phục trang chỉnh sửa quần áo.
Owen bất đắc dĩ tiến lên giải thích, Kim McKay làm như không nghe thấy những lời phàn nàn của quý cô này, hắn tập trung chỉ huy nhân viên chuẩn bị cảnh quay, bọn họ đang ở khu vườn hoàng gia Botanic nổi danh tại bờ Nam sông Thames, lấy bối cảnh là tháp đồng hồ được thiết kế theo kiến trúc La Mã của Italia.
————
P/S: Bé Duy sợ bạn Sharon mò tới phòng của chồng rồi làm bậy nên giữ chồng khư khư :D. Còn con sam thì sợ vợ bị bạn Senzou tán tỉnh nên lấy keo dán sắt dán vợ sát bên mình:>. Cả chương nghe mùi dấm chua của cả 2 bạn, 2 bạn đúng là lo xa =)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.