Chương trước
Chương sau
Đôi bàn tay mạnh mẽ giống như kìm sắt đang áp đảo người nam nhân có khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói đầy sức quyến rũ lại sử dụng âm điệu thành kính nhất để ca tụng bên tai Vu Duy Thiển. Lê Khải Liệt có bản lĩnh đem hết thảy hóa thành một tuồng kịch, vừa mạnh mẽ đầy sức sống nhưng cũng vô cùng chân thật, không ai có thể nghi ngờ đối với sự thành tâm của hắn.
Vu Duy Thiển chăm chú nhìn Lê Khải Liệt thật lâu, vì những lời này của đối phương mà cười một cách giễu cợt, “Nói hưu nói vượn cái gì đó?” Dùng sức đẩy Lê Khải Liệt ra rồi đứng dậy, hắn nhìn xuống người nam nhân ở dưới chân, vừa khom người vừa nâng mặt của Lê Khải Liệt lên, “Ta nói nghiêm túc,” Mỉm cười một cách tao nhã mà lạnh lùng, “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình không mắc phải sai lầm.”
Ngôn ngữ trở nên mềm nhẹ, một nụ hôn dịu dàng dừng lên giữa trán của Lê Khải Liệt, đem toàn bộ bóng râm giữa hai hàng lông mày tiến vào môi, ngón tay xuyên qua mái tóc hơi gợn sóng và mất trật tự, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, Vu Duy Thiển không phải là người dễ xúc động, thời gian trôi qua đã sớm mài mòn hết thảy cảm xúc của hắn, nhưng hiện tại Lê Khải Liệt lại càng ngày càng làm cho cảm xúc của hắn mất đi kiểm soát.
Thỏa hiệp với Hecate thì rất dễ, muốn lấy được tình báo từ tình nhân mafia của Lillian cũng không khó, nếu Lê Khải Liệt không phải là Lê Khải Liệt thì nhất định sẽ lựa chọn cách chính xác nhất, nhưng bởi vì hắn là Lê Khải Liệt cho nên kết quả không thể dễ dàng suy đoán như vậy.
Kỳ thật chỉ cần Vu Duy Thiển tỉnh táo thì có nhận ra, Lê Khải Liệt chẳng phải người đơn giản, hắn căn bản không thích tuân theo quy củ, sẽ không bị Hecate nắm cán, nhưng quan tâm quá sẽ hóa loạn, Vu Duy Thiển không thể không nghĩ đến khả năng xấu nhất.
“Về sau đừng để cho ta phát hiện những chuyện như vậy, có nghe thấy hay không?” Thở dài, Vu Duy Thiển xoa đầu của Lê Khải Liệt, “Muốn ta tin ngươi thì trước tiên ngươi đừng chột dạ như vậy, nếu không phải ngươi cố ý tẩy sạch mùi nước hoa ở trên người thì ta làm sao lại nghi ngờ ngươi.”
“Bây giờ thì ngươi sẽ nói như vậy, nhưng nếu quả thật lúc ấy ta không tẩy rửa mùi nước hoa của phụ nữ thì ngươi vẫn sẽ đối xử với ta như bình thường?” Lê Khải Liệt tỏ vẻ nghi ngờ, hắn nắm lấy tay của Vu Duy Thiển rồi đứng dậy, “Ngươi nhất định sẽ cười lạnh rồi đuổi ta ra khỏi phòng, không cho ta nói rõ sự thật, thậm chí cũng không cho ta ôm dù chỉ một cái.”
“Như vậy nếu ta không phát hiện thì ngươi tính gạt ta hay sao?” Kỳ thật một phần cơn giận của Vu Duy Thiển lúc trước cũng là vì nguyên nhân này, “Nếu ta không phát hiện thì ngươi sẽ tự mình giải quyết? Ngươi muốn tự tung tự tác đến trình độ nào? Ngươi hỏi ta phải làm sao mới có thể tin tưởng ngươi?” Nhướng lên đôi mắt lạnh lùng, đồng tử màu đen dán chặt trên người của Lê Khải Liệt, “Còn ngươi thì sao? Ở khách sạn cùng với người khác để hoàn thành cái gọi là giao dịch, đây là tín nhiệm của ngươi đối với ta?”
Lời chất vấn sắc bén lắng đọng trong bầu không khí nặng nề, sắc mặt của Lê Khải Liệt cũng âm trầm, hắn sửa lại thái độ lúc trước, “Chẳng lẽ ta nên nói hết thảy chuyện này với ngươi, cần ngươi giúp ta giải quyết?” Khóe môi nhếch lên một độ cong không có ý cười, “Công bình một chút, Duy, chúng ta đều có bí mật riêng, chúng ta sẽ không mở miệng cầu người khác giúp đỡ giải quyết phiền toái của mình, ngươi biết rất rõ điểm này mà.”
Trước khi hai người bọn họ gặp nhau thì đã quen tự mình đối mặt với hết thảy mọi chuyện, bọn họ cũng có đủ năng lực để giải quyết, khi sa vào tình yêu, là đàn ông, bọn họ cũng không muốn phiền toái của bản thân liên lụy đến người mình yêu, đây là một loại tự mãn, hoặc nói đúng hơn là một loại quan tâm đặc biệt, mặc kệ đối phương có chấp nhận hay không.
Sự kiêu ngạo của đàn ông thường sẽ khiến bọn họ làm ra những chuyện mà phụ nữ không thể lý giải, vì thế phụ nữ hay nghi ngờ và lo âu, may mà Vu Duy Thiển không phải phụ nữ, hắn có thể hiểu được tâm tư của Lê Khải Liệt, hắn đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhưng…. “Đừng luôn làm cho ta phải lo lắng, đôi khi cũng nên để cho ta làm một chút gì đó vì ngươi, ngươi có biết cảm giác của ta lúc nhìn thấy tin nhắn đó là như thế nào hay không?”
Hắn nắm lấy bả vai của Lê Khải Liệt, ngữ khí nghiêm khắc bày tỏ sự bất mãn, nhưng đã có phần dịu đi, Lê Khải Liệt kéo lấy tay hắn, “Ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho ta, ngươi là vì ta mà tồn tại.” Lời nói thâm tình, hắn chậm rãi mò mẫm rồi vuốt ve khớp xương ngón tay của Vu Duy Thiển.
Giống như có ảo giác bị một loài động vật ăn thịt cỡ lớn lấy lòng, Vu Duy Thiển nhịn không được mà nâng cằm của Lê Khải Liệt lên, “Chỉ có những lúc như vậy thì ngươi mới chịu thành thật.” Bờ môi lướt qua, Lê Khải Liệt vẫn chưa kịp làm sâu sắc nụ hôn thì người nam nhân phương Đông tóc đen đã khôi phục vẻ ngoài hờ hững và thản nhiên như trước, Vu Duy Thiển quay đầu tránh né, “Nói đi, chuyện này là sao, các ngươi giao dịch cái gì?”
Lúc này Lillian mới lấy lại tinh thần sau khi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, biểu tình kỳ lạ nhìn chăm chú vào Lê Khải Liệt, không thể tin tưởng người nam nhân nổi tiếng khó trị trong làng giải trí lại có tình cảm thắm thiết như vậy đối với một người nam nhân khác, khẩn trương theo cơn hỉ nộ của Wirth, chuyện này thật sự khiến nàng cảm thấy vô cùng bất ngờ, như vậy xem ra Lê Khải Liệt cự tuyệt nàng là vì hắn…
“Writh, ngươi thật sự có bản lĩnh, ngay cả Leo cũng tránh không được sức quyến rũ của ngươi.” Lillian Kaiser Tina vừa vỗ tay vừa đứng dậy, ở trong làng giải trí nhiều năm, nàng nghĩ rằng bản thân mình đã sớm không còn lạ lẫm đối với bất cứ chuyện gì, không ngờ lúc này lại kinh ngạc đến như vậy.
“Ngươi nói cũng là có ý gì?” Giống như lãnh địa bị xâm phạm, Lê Khải Liệt đột nhiên cảnh giác, ánh mắt mạnh mẽ của hắn làm cho Lillian muốn nhảy dựng lên, “Không có ý gì, ngươi đừng quên ở tiệc rượu có không ít người, tuy rằng không được chụp hay quay phim lại nhưng những người tận mắt nhìn thấy hắn thì rất nhiều….”
Tiệc rượu ngày đó Vu Duy Thiển cầm lấy đàn vi-ô-lông, khi ánh đèn pha lê chiếu xuống, tiếng đàn vang lên, mọi người ở đấy chứng kiến được thời khắc làm rung động lòng người, có thể nói tất cả đều bị người phương Đông cao ráo xinh đẹp này quyến rũ, ngay cả Lillian cho dù bất mãn vì sự kiêu ngạo của hắn thì cũng có ý tưởng muốn chiếm được hắn, đương nhiên đến hiện tại thì nàng biết chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
“Chắc ngươi không nghĩ rằng chỉ có một mình ngươi cảm thấy hứng thú đối với hắn chứ hả?” Nghĩ đến những lời đồn, Lillian chỉ vào Vu Duy Thiển, nàng nhếch lên đôi môi đỏ mọng của mình.
“Có người cảm thấy hứng thú đối với hắn? Là ai?” Lê Khải Liệt gặng hỏi, ánh mắt đáng sợ giống như súng ống sắp sửa nã đạn. Vu Duy Thiển ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, hắn căn bản không cần biết Lillian nói cái gì, “Trả lời vấn đề của ta trước đi.”
“Giao dịch của các ngươi….” Âm cuối của hắn kéo dài chứng tỏ hắn đã mất kiên nhẫn, kéo Lê Khải Liệt đến trước mặt, hắn liếc mắt quét nhìn Lê Khải Liệt và Lillian, “Còn có chuyện gì giấu diếm?”
Ngay lúc này mà chọc giận Vu Duy Thiển là chuyện tuyệt đối không hề sáng suốt, Lê Khải Liệt là người hiểu rõ người yêu của mình nhất, bên dưới thân thể cường tráng xinh đẹp này là sự bạo lực khủng bố mà ngay cả hắn cũng không thể chịu nổi, đã từng phạm tội giấu diếm một lần, lúc này hắn không muốn tiếp tục làm cho Vu Duy Thiển càng thêm nổi giận. (sao anh sợ vợ đến mức này =.=)
Không có chuyện gì có thể giấu diếm Vu Duy Thiển, kể từ khi Vu Duy Thiển bước vào phòng thì Lê Khải Liệt đã chuẩn bị sẵn sàng để giải thích hết thảy.
Lillian Kaiser Tina quả thật có quan hệ thân mật với một trùm mafia Italia, đây là nguyên nhân mà Hecate xem nàng làm mục tiêu, nhưng Lillian ở trong vòng giải trí lăn lộn nhiều năm nên nàng biết rõ một đạo lý, phải có chỗ dựa vững chắc, nhưng chỗ dựa vững chắc quá mức nguy hiểm thì cũng là bất lợi đối với nàng. Nàng không biết khi nào thì công cụ giúp ích cho nàng sẽ trở thành vết thương trí mệnh, vì vậy nàng đã sớm có ý định rời khỏi ông trùm mafia nguy hiểm kia, nhưng bất hạnh là không có cơ hội.
Đàn ông có thể vứt bỏ phụ nữ nhưng tuyệt đối không cho phép người phụ nữ mà hắn đã dùng một số tiền lớn để mua về lại nói lời chia tay với hắn trước, đây là nỗi khổ của Lillian. Lê Khải Liệt thông qua các mối quan hệ cá nhân nên mơ hồ đoán được tâm tư của nàng, điều cần làm là thuyết phục nàng bán đứng tên trùm mafia kia để cung cấp tình báo cho một nhân vật cấp cao hòng chiếm lấy sự tán thưởng của người nọ.
Đổi một người đàn ông khác để duy trì sự nghiệp của mình là chuyện mà Lillian muốn làm ngay hiện tại. Lê Khải Liệt cung cấp cho nàng một cơ hội. Nhưng nhân vật cấp cao kia không thích bị người ta tìm hiểu, cũng không thích người đàn bà của hắn bị tình nhân cũ dây dưa, cho nên trước khi Hecate ra tay thì hắn sẽ thông qua một vài con đường để làm cho hình cảnh quốc tế hành động.
Đến lúc đó nội dung về phần tình báo mà Hecate đang cần từ tên trùm mafia sẽ bị công khai trên khắp thế giới, vì vậy nó sẽ chẳng đáng giá một xu nào.
Lê Khải Liệt để cho Hecate có được phần tình báo mà bọn họ muốn, nhưng ngay sau đó Hecate cũng không được lợi ích gì. Vu Duy Thiển nghe xong thì lập tức hiểu được một chuyện, “Khi Hecate lợi dụng ngươi thì ngươi đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Ngươi rốt cục còn quen biết bao nhiêu người?”
“Ngươi có bí mật của ngươi, ta cũng có của ta, ta sẽ làm cho ngươi kinh ngạc, cưng yêu.” Bị biểu tình kinh ngạc của Vu Duy Thiển lấy lòng khiến Lê Khải Liệt nhịn không được mà vừa cười nhẹ vừa hôn lên môi của đối phương. Nếu nói Hecate có được mạng lưới tình báo trải khắp thế giới thì Lê Khải Liệt lại có được những mối quan hệ nòng cốt trong đó.
Vu Duy Thiển không tiếp tục truy vấn, kỳ thật chuyện này cũng không tính là quá mức bất ngờ, hắn đã sớm biết Lê Khải Liệt không phải loại người bị người ta lợi dụng mà cũng không âm thầm động tay động chân để có được càng nhiều lợi ích cho mình, khi Lê Khải Liệt bắt đầu hợp tác với Hecate thì đã sớm nghĩ cách lợi dụng bọn họ, mặt khác bắt cầu với các nhân vật cấp cao để chiếm được các mối quan hệ riêng tư.
Lê Khải Liệt uy hiếp Reid, ra điều kiện với Lillian, tất cả đều không phải nói suông, nhân cơ hội trong các chuyến lưu diễn thế giới, hắn đã sớm tạo dựng các mối quan hệ với các nhân vật cao cấp trong đủ loại giới chức, rốt cục là Hecate lợi dụng hắn hay là hắn đang lợi dụng Hecate, e rằng khó có thể nói rõ, hoặc là nên nói đây quả thật là một loại hợp tác lợi dụng lẫn nhau.
Nghĩ đến đây thì Vu Duy Thiển đột nhiên phát hiện hôm nay không nhìn thấy một người, “Khi ngươi rời khỏi nhà có nhìn thấy Reid hay không?”
Vu Duy Thiển thuận miệng hỏi thì Lê Khải Liệt lập tức nhíu mày khó chịu, “Ai thèm bận tâm hắn ở nơi nào?” Hắn khoát đối với Lillian rồi mở cửa phòng, trong khi Vu Duy Thiển dừng lại cước bộ, “Quên chuyện hôm nay mà ngươi đã nhìn thấy, Lillian, đây là để tốt cho ngươi.”
Mỉm cười, nụ cười hờ hững cùng với bóng dáng rời đi mang theo một chút cảm giác quái dị, chùm đèn trong phòng đột nhiên chớp tắt, Lillian dụi mắt, nàng nghĩ rằng mình bị hoa mắt, vừa rồi nàng lại thấy cái bóng của Vu Duy Thiển tự mình di chuyển, đương nhiên đây chỉ là ảo giác.
Trấn an chính mình, Lillian mím môi, nàng sẽ không ngu xuẩn đến mức nói với người khác về chuyện này, đối với nàng chẳng có điểm gì hay ho, nàng còn cần Lê Khải Liệt giúp đỡ, chỉnh lại tóc tai một chút, nàng lại ngồi xuống ghế sô pha, nghĩ đến Vu Duy Thiển, nàng bỗng nhiên cảm thấy có một chút may mắn, may mắn nàng và Lê Khải Liệt chưa xảy ra chuyện gì.
“Về sau đừng làm cho ta sợ nữa, ta không muốn cãi nhau với ngươi.” Bước ra khỏi thang máy, Lê Khải Liệt vòng qua cửa sau, quay đầu nhìn Vu Duy Thiển một cái, người nam nhân đi sau lưng lại vỗ nhẹ lên mông của hắn một chút, “Ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Giọng noi hiếm khi nhẹ nhàng như vậy, Vu Duy Thiển tựa hồ cảm thấy hài lòng đối với biểu hiện vừa rồi của Lê Khải Liệt, vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng hoàn toàn biến mất, hắn vòng tay qua thắt lưng của Lê Khải Liệt rồi kéo đối phương ngược trở về, trên con đường vắng vẻ không một bóng người, Vu Duy Thiển đẩy Lê Khải Liệt vào vách tường.
Những ngón tay quấn lấy mái tóc dài đến vai của Lê Khải Liệt, bờ môi kề sát, nụ hôn từ kịch liệt chuyển sang nhẹ nhàng, Lê Khải Liệt quyến luyến bờ môi đang hé mở của Vu Duy Thiển, “Haizz, về sau tin tưởng ta một chút, giữa chúng ta chẳng lẽ chưa đủ hiểu nhau hay sao, ngươi biết rõ ngoại trừ ngươi ra thì ta chẳng cần bất cứ ai khác.”
“Không liên quan đến tin tưởng, nếu không vì sao ngươi lại khẩn trương như vậy khi nghe thấy những lời đó của Lillian?” Cười nhạo phản ứng của Lê Khải Liệt khi ấy, Vu Duy Thiển phản bác một cách hữu hiệu, khi Lillian nói có người cảm thấy hứng thú với hắn thì người nam nhân này chẳng phải cũng lộ ra vẻ mặt thô bạo như vậy hay sao.
Lê Khải Liệt quả nhiên không thèm nhắc lại, giống như con sư tử bị chọc giận, tiếng gầm gừ nặng nề mắc nghẹn trong cổ họng, “Chết tiệt! Nếu để cho ta biết người kia là ai–”
“Nghe nói các ngươi muốn đi Anh.” Một bóng người đột nhiên xuất hiện từ trong đêm tối, khi Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đi ra từ cửa sau thì liền nhìn thấy Reid.
Hắn so với bình thường thì có vẻ thận trọng hơn một chút, trên khuôn mặt căng thẳng không thể tìm thấy một chút ý cười, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định không có nhân vật khả nghi xuất hiện thì hắn mới thấp giọng nói nhỏ, “Bên Luân Đôn đã điều tra ra manh mối mới, việc dùng máu người để vẽ không phải của các tổ chức dị giáo….Các ngươi có tin trên thế giới còn ma thuật hay không?” Giọng nói vừa thay đổi, bỗng nhiên hắn dùng biểu tình kỳ quái để hỏi như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.