Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241
Chương sau
Reid và Martha vốn định rời đi thì đều dừng bước, nghe có vẻ là một chuyện lớn. Vu Duy Thiển nghe thấy lời của Owen thì cũng quay đầu lại, biểu tình của Lê Khải Liệt cũng thay đổi, chỉ trong nháy mắt liền trở nên âm trầm, ánh mắt đáng sợ nhìn chăm chú Owen, “Vì sao ca khúc của chúng ta lại rơi vào tay của công ty khác? Là công ty nào? Làm sao lại lọt ra ngoài? Chuyện này đã điều tra hay chưa?” Owen hận đến mức nghiến răng kèn kẹt mà lắc đầu, “Vẫn chưa kịp hỏi, hiện tại trong công ty rất loạn, đang điều tra vì sao lại như vậy, may mắn chỉ có một ca khúc, nhưng ca khúc này vẫn sẽ ảnh hưởng đến cả album, sớm biết như vậy thì đem nó đi tuyên truyền trước rồi, mẹ nó!” Nện một đấm xuống sô pha, Owen hiếm khi phát hỏa lớn như vậy, ngược lại với Reid và Martha đã phán đoán, so với cơn thịnh nộ của Owen thì Lê Khải Liệt lại bình tĩnh hơn rất nhiều, “Là bản nào?” “Eyes for me.” Owen nhăn mày nhíu mặt, hắn biết hiện tại có nôn nóng cũng vô dụng, không bằng suy nghĩ tìm cách giải quyết, “Liệt, kế tiếp làm sao đây? Phải rút ca khúc này ra khỏi album, như vậy phải điều chỉnh lại tất cả các ca khúc một lần nữa.” “Đợi đã, chuyện này rất nghiêm trọng hay sao?” Về phương diện này thì Martha hoàn toàn không biết, nhìn thấy phản ứng kịch liệt của Owen như vậy, hắn cảm thấy khó hiểu mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng, chuyện này lại làm cho Owen tiếp tục bùng nổ. “Còn có cái gì nghiêm trọng hơn chuyện này!” Hắn nổi sùng. Gần đây xảy ra nhiều chuyện liên tiếp đã sớm làm cho Owen sứt đầu mẻ trán, hiện tại hắn mới chân chính bùng nổ, “Album có tổng cộng chín ca khúc, lấy ra hai bản để làm ca khúc chính! Một bản đã công bố, đang quảng bá trên radio, trong khi bản còn lại định chờ đến khi phát hành album thì sẽ toàn bộ tung ra, ai ngờ trước khi chưa phát hành album mà lại xảy ra chuyện này! Như vậy thì làm sao mà có thể tiếp tục đem album đi phát hành!” Trong một album, ca khúc chính thường được sử dụng để quảng bá cho cả album. Lúc trước, trong giai đoạn quảng bá thì Lê Khải Liệt luôn vắng mặt, vì vậy Owen quyết định khi chính thức tung ra album thì sẽ để Lê Khải Liệt đem ca khúc chính thứ hai đi quảng bá, có thể nói giai đoạn quảng bá trước kia hoàn toàn là tạo thế cho lần thứ hai, nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, bất cứ kế hoạch nào cũng vô dụng. “Đây là chiến lược marketing của các ngươi, bởi vì Lê Khải Liệt vắng mặt, ngươi quyết định tung ra ca khúc đầu tiên để thu hút sự chú ý của công chúng, sau đó khi mọi người đang điên cuồng chờ mong album được phát hành thì sẽ bắt đầu tung ra album, đồng thời quảng bá lần thứ hai, đây là một trong những chiến lược marketing điển hình.” Khiến người ta bất ngờ là Vu Duy Thiển cũng có hiểu biết đối với lĩnh vực này, nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao hắn cũng là ông chủ của một quán bar, vì vậy Owen liền cảm thấy cũng bình thường. “Đúng như ngươi nói, chúng ta đã lên kế hoạch như vậy, nhưng hiện tại…” Hắn đi qua đi lại trước mặt mọi người, vẻ mặt cau có, “Chuyện này không phải chưa từng xảy ra trong giới, nhưng lần này cả hai ca khúc hoàn toàn giống nhau, ai tung nó ra trước thì người đó sẽ được công chúng thừa nhận, mặc kệ chúng ta có bao nhiêu chứng cớ để chứng minh nó là của chúng ta, kết quả cuối cùng vẫn là ai tung ra trước thì sẽ là kẻ chiến thắng!” “Chưa hẳn là vậy.” Cạch cạch, cục nước đá va vào thành ly rượu, Lê Khải Liệt uống cạn ly, sau đó đặt mạnh xuống bàn, “Duy, ngươi cũng biết ta chưa bao giờ thích bị thua.” Ánh mắt lóe lên trong bóng tối, hào quang u ám chớp động. Kẻ chọc giận mãnh thú thì phải chuẩn bị sẵn sàng để chịu phản đòn, Vu Duy Thiển làm sao lại không biết điểm này? Hắn đi qua bên cạnh Lê Khải Liệt, sau đó rút lấy ca khúc bị đánh cắp trong xấp nhạc phổ rồi mỉm cười nhìn Lê Khải Liệt, “Ta giúp ngươi thắng.” Soạt! Trang giấy bị ném vào trong thùng rác. Ca khúc bị đạo nhạc đã vô dụng, mất đi một ca khúc thì thế nào, cứ làm ra một bản khác là được, đối với Lê Khải Liệt mà nói chỉ đơn giản là như vậy, hơn nữa hắn tin tưởng ca khúc mà Vu Duy Thiển làm ra nhất định còn tốt hơn so với bản nhạc bị đạo, mặc kệ là xuất phát từ niềm tin của hắn đối với Vu Duy Thiển hay là vì thiên vị thì hắn đã xác nhận điểm này. “Thời hạn chính thức phát hành không còn bao nhiêu ngày, kế tiếp….” Owen nhìn Vu Duy Thiển thật sâu, “Ta về công ty trước để lệnh cho phòng sản xuất dừng lại tất cả tiến trình, phải rút về toàn bộ album đã được chế tác, dùng cái gì đó để bổ sung vào chỗ khuyết, chuyện này thì đợi sau khi mọi người thương nghị xong thì hẳn quyết định, trong lúc này ta cũng sẽ tìm người khác để sáng tác ca khúc mới, không phải ta không tin ngươi, Wirth, đây là để phòng ngừa chuyện bất trắc, Liệt tin tưởng ngươi như vậy thì ta cũng sẽ chờ kết quả từ ngươi.” Owen đứng ở lập trường của công ty cho nên chỉ có thể làm ra quyết định như vậy, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển cũng không có dị nghị đối với chuyện này. Hiện tại chỉ có thể làm như vậy, đã không còn đường lui, mặc kệ là vì công ty cũng được, là vì Lê Khải Liệt cũng được, album lần này gặp phải nhiều sự cố, không biết cuối cùng sẽ xuất hiện trước công chúng với bộ dạng gì. Owen mang theo một bụng tâm sự mà trở về, Martha tìm người đến di chuyển những thiết bị y khoa ra khỏi biệt thự của Lê Khải Liệt, Reid cũng ly khai. Reid giữ lời hứa sẽ tiến hành bảo vệ Vu Duy Thiển, hắn cho người lắp đặt thiết bị ghi âm và ghi hình ngoài cửa chính, đây cũng có thể xem như một cách để giám sát hai người trong nhà, Reid đáp ứng sảng khoái như vậy thì đương nhiên cũng sẽ không chịu thiệt thòi. Trong khi hiện tại Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt không có tâm tư đi lo lắng những chuyện này, trước mặt có vấn đề cần phải giải quyết. “Không biết ca khúc mà ngươi làm cho ta sẽ như thế nào, thật sự làm cho người ta mong đợi.” Ngón tay từ vạt áo sơ mi luồn vào bên trong, nói đến câu này thì bàn tay của Lê Khải Liệt đã trượt lên trượt xuống trên thắt lưng của Vu Duy Thiển. Giấy và bút của Vu Duy Thiển ở trước mặt nhưng hiện tại hắn lại hoàn toàn không có cách nào tập trung suy nghĩ để sáng tác nhạc. “Nếu muốn để cho ta soạn nhạc thì lấy tay ra.” Cây bút gõ theo một tiết tấu trên trang giấy, Vu Duy Thiển đẩy ra bàn tay trên thắt lưng của hắn, khi hắn chuyên tâm làm việc thì không thích bị quấy rầy, nhưng Lê Khải Liệt lại là loại người rất biết cách làm cho người ta mất tập trung, ngồi dưới sàn nhà mà dựa vào sô pha, hắn phát hiện trong tay thiếu thứ gì đó. “Muốn cái gì? Đàn vi-ô-lông, đàn piano, hay là đàn ghita điện?” Lê Khải Liệt ngồi trên ghế sô pha, giọng nói đột nhiên kề sát bên tai Vu Duy Thiển giống như dây đàn được gảy tưng tưng, làm cho cây bút trong tay của Vu Duy Thiển thiếu chút nữa đã trơn tuột xuống đất, “Đừng đột nhiên dựa vào gần như vậy.” Vu Duy Thiển nghiêm khắc cảnh cáo, Lê Khải Liệt lại có thể nhận ra sự mất tập trung theo phản ứng của Vu Duy Thiển. Từ phía trên, hắn giang hai tay ôm lấy toàn bộ cổ và bả vai của Vu Duy Thiển rồi cười nhẹ, “Duy yêu, chẳng lẽ ta ở đây sẽ ảnh hưởng đến ngươi hay sao?” “Đừng quá tự cao.” Nói ra lời phủ định nhưng Vu Duy Thiển lại kéo người ở phía trên sô pha xuống một chút, người nam nhân đang mỉm cười nhìn hắn rất phối hợp mà điều chỉnh tư thế, cúi người xuống rồi nghiêng đầu để gặp được bờ môi của hắn, nụ hôn nhẹ nhàng rất khác với những lần kịch liệt trước đây, đầu lưỡi dịu dàng quấn quanh, bàn tay của Lê Khải Liệt thản nhiên xâm nhập vào trong cổ áo của hắn rồi chậm rãi đi xuống. “Có muốn hâm nóng trước hay không? Sau đó lại tiếp tục?” Trước ngực của Vu Duy Thiển bị nhéo một chút, giọng nói bên tai vô cùng quyến rũ, nhiệt độ thân thể dễ dàng bị khơi mào, Vu Duy Thiển bắt đầu cảm thấy sức ảnh hưởng của Lê Khải Liệt đối với mình rất đáng sợ, “Lấy tay ra, chúng ta không có nhiều thời gian, ngươi còn muốn lãng phí bao lâu nữa?” “Làm với ngươi thì chẳng bao giờ lãng phí thời gian, bất quá ngươi vẫn luôn lo lắng cho ta, như vậy được rồi.” Nhanh chóng chuyển biến, ít nhất nhìn thấy Vu Duy Thiển hao tâm tốn sức để lo lắng cho hắn khiến Lê Khải Liệt thỏa mãn thu tay về, kỳ thật thương tích trên người của hắn vẫn chưa lành lặn, hiện tại nếu vật nhau ở trên giường thì chưa biết hươu chết về tay ai. Cũng không phải hắn không muốn bị Vu Duy Thiển thượng, hắn đã nếm trải hương vị của Vu Duy Thiển, công bình mà nói thì hắn biết rõ sớm muộn gì Vu Duy Thiển cũng sẽ đối với hắn như vậy, chẳng qua…. “Duy, trước kia những người ở trên giường với ngươi có bộ dạng thế nào?” Đột nhiên hỏi ra một vấn đề sắc bén, trước kia Lê Khải Liệt chưa từng hỏi như vậy mà lại chọn ngay lúc này, Vu Duy Thiển ngẩn người, sau đó xoay qua nhìn hắn, “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” “Ta muốn biết trước kia ngươi từng yêu bao nhiêu người, đối với ngươi mà nói có ai đặc biệt hay không?” Ngón tay của Lê Khải Liệt chậm rãi khều nhẹ vài sợi tóc phía sau cổ của Vu Duy Thiển, ánh mắt tàn bạo cùng biểu tình mang theo ý cười luôn luôn dung hợp thành một thể hoàn mỹ, hắn nhìn chăm chú thần sắc trầm mặc của Vu Duy Thiển, “Hy vọng đáp án sẽ không làm cho ta quá tức giận….” Vu Duy Thiển vẫn trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ hoặc nhớ lại, nhưng Lê Khải Liệt không có kiên nhẫn, từ phía sau hắn mạnh mẽ nhào vào người Vu Duy Thiển, hai tay giống như một con đại bàng vươn móng bắt lấy Vu Duy Thiển, rồi ôm chằm vào trong lòng, ngôn ngữ mang theo ý cười nhẹ nhàng dừng bên tai Vu Duy Thiển, “Duy yêu của ta, nghĩ đến việc trước kia ngươi từng cùng người khác trần trụi ôm nhau, dùng sự dịu dàng của ngươi để đi ôm những người phụ nữ đó thì ta liền ghen tỵ đến phát cuồng, nói cho ta biết có người nào đặc biệt hay không, người kia là ai?” Nhẹ nhàng mỉm cười lại nói ra những lời độc địa, thật sự rất có hiệu quả làm cho người ta run rẩy, tựa hồ là đang cảnh cáo Vu Duy Thiển, chỉ cần đáp không đúng thì có thể sẽ bị dã thú phát cuồng cắn xé, lê Khải Liệt luốn có thể dễ dàng biểu đạt cảm xúc của mình như vậy, những chuyện liên quan cũng làm cho hắn không thể bảo trì bình tĩnh. Vu Duy Thiển giãy ra một tay rồi nắm lấy cằm của Lê Khải Liệt mà cười khẽ, “Yêu ta nhiều như vậy hay sao?” Hiện tại khuôn mặt lạnh lùng lại mang theo một chút nghi hoặc, “Ta có cái gì tốt?” ý cười châm chọc làm cho độ cong mỉa mai nơi khóe miệng càng thêm sắc bén, mấy trăm năm qua có bao nhiêu người nói yêu hắn, kết quả thì sao? “Duy?” Lê Khải Liệt phát hiện nụ cười của Vu Duy Thiển có một chút kỳ lạ, chăm chú nhìn chừng vài giây, hắn liền hôn lên khóe miệng của Vu Duy Thiển, từ mũi lên trán, chậm rãi đi dần lên trên, sau đó hôn đến tóc của Vu Duy Thiển, “Như thế nào? Bị ta dọa hay sao? Một ngày nào đó thì ngươi cũng phải trả lời vấn đề của ta, ta muốn biết tất cả những gì ngươi đã trải qua trong quá khứ, ngươi phải nói cho ta biết, ta muốn hết thảy những gì thuộc về ngươi, không riêng gì hiện tại, tương lai, mà còn cả quá khứ.” Quá khứ…..quá khứ…..Ký ức trong đầu của Vu Duy Thiển ùn ùn kéo về, hắn nhìn chùm đèn trên trần nhà, “Liệt, ngươi muốn biết ta yêu bao nhiêu người, vậy ngươi có biết rốt cục ta đã thất vọng bao nhiêu lần hay không?” Ánh đèn chiếu vào đồng tử đen láy, đôi mắt âm u giống như không thể tiếp tục phản xạ ra ánh sáng, vẫn tối om như trước. Bạn đang ââââ P/S: NgÆ°á»i ta soạn nhạc mà cứ bám Äuôi là m nÅ©ngâ¦.Äúng bản chất của má»t con sam. (nà ng Hạ Ảnh, Äây là chÆ°Æ¡ng mà trÆ°á»c Äó nà ng Äoán trúng phóc =)))
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241
Chương sau