Cánh cửa sắt nặng chịch ở phía sau chậm rãi khép lại, một tiếng nặng nề vang lên, tiếng vọng chấn động khắp không gian, mọi thứ trong tầm mắt nhất thời trở nên tối sầm, Vu Duy Thiển đứng tại chỗ. Hắn lo lắng Lê Khải Liệt đang ở trong tay đối phương, ném chuột sợ vỡ lọ, hắn không dám tùy tiện manh động.
Mấy tên tay sai có khẩu âm khác nhau, sau khi xuống xe thì bọn họ không tiếp tục mở miệng, Lê Khải Liệt vẫn đang hôn mê, hắn bị kéo đến một bên rồi đặt lên ghế, sau đó bị dùng giây thừng buộc chặt tay vào lưng ghế, cách buộc dây và thắt nút vô cùng chuyên nghiệp và thuần thục.
“Ngài Wirth, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, bất đắc dĩ phải dùng cách này, ta sẽ giải thích với ngươi.” Ở sâu trong kho hàng có tiếng người nói chuyện, đèn trên trần nhà được bật lên,giọng nói từ chỗ cao truyền xuống, đó là một ông lão, năm tháng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt nghiêm túc cứng ngắc của hắn, nhưng vẫn mang theo một loại tự mãn đặc trưng của người có xuất thân danh giá.
“Giải thích như vậy cũng vô ích, ngươi muốn cái gì từ ta?” Không nói vòng vo, an nguy của Lê Khải Liệt vẫn chưa thể xác định, Vu Duy Thiển không tính lãng phí thời gian ở nơi này với đối phương. Nhìn thấy hắn mất kiên nhẫn, ông lão từ trên lầu đi xuống, “Ngươi không biết hay sao? Wirth. Ngài Ryan.”
Wirth? Ryan! Đó là tên mà nhiều năm trước Vu Duy Thiển đã sử dụng, hiện tại mọi người chỉ gọi hắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311513/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.