Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241
Chương sau
Ngày hôm sau Vivian tới biệt thự của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt thông qua tập đoàn Bathory để tìm nàng, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, điều này đại biểu cho điềm xấu, nàng đã sớm có linh cảm, nhưng khi nàng nhìn thấy rõ ràng người nằm trên giường là ai thì nàng vẫn không thể khống chế mà toàn thân trở nên run rẩy. Khả năng bất tử của Vu Duy Thiển khiến hắn cho dù bị đau đớn đến cực hạn cũng không thể chết được, cho dù toàn thân bị xé nát thì lực lượng trên thân thể vẫn làm cho hắn sống sót, làn da bị mổ xẻ đang dần dần khép lại, nhưng sinh mệnh của hắn quả thực đã bị tổn thương, khi Vivian nhìn thấy hắn thì hắn chẳng khác gì so với người đã chết. Lê Khải Liệt ngồi yên trong gian phòng không bật đèn, máu tươi đọng lại trên tóc và trên khuôn mặt đã mọc đầy râu của hắn, đã sớm không thể nhìn ra bộ dáng của một siêu sao, thậm chí mấy tên lang thang đầu đường xó chợ thoạt nhìn vẫn còn tốt hơn hắn rất nhiều. Nhưng điều này cũng không thể bình ổn cơn thịnh nộ của Vivian. “Ta biết mà! Ta đã sớm biết ngươi không nên tiếp cận hắn! Hắn sẽ hại ngươi! Hắn sẽ đem đến vận rủi cho ngươi! Ta đã nói rồi! Vì sao ngươi không chịu nghe? Wirth–” Nàng thét lên một cách bi thảm, nỗi thống khổ đè ép khát vọng đối với máu tươi, Vivian nâng lên đồng tử màu lam tím nhìn Lê Khải Liệt, trong mắt tỏa ra sát khí khắp tứ phía. Nhanh nhẹn giống như mèo, nàng bổ nhào vào người hắn, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ cần nhẹ nhàng xuyên thấu là có thể làm cho người nam nhân trước mặt bị chia năm xẻ bảy. “Vivian!” Lê Khải Liệt né qua sự công kích của nàng, nắm lấy vai của nàng rồi nâng lên khỏi mặt đất, giọng nói tràn ngập đe dọa và khuôn mặt điên cuồng đáng sợ, “Khoan hẳn nghĩ đến chuyện giết ta! Điều ngươi phải làm là cứu hắn! Ta muốn ngươi cứu hắn!” Thân thể của Vu Duy Thiển không thích hợp đưa đi bệnh viện, sẽ càng làm cho nhiều người phát hiện bí mật của hắn, Lê Khải Liệt không thể tìm người nào có thể tin tưởng, chỉ có thể đi tìm Vivian. Cô gái lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt vô tình tràn đầy khát máu và phẫn nộ, “Nếu muốn cứu hắn thì phải giết người! Ta cần máu tươi, rất nhiều máu tươi, ngươi cũng biết ta là người của Davila, chúng ta là hậu duệ của ma cà rồng, không có máu thì ta không thể cứu hắn được.” Lê Khải Liệt trầm mặc, hắn lấy ra một con dao, không hề do dự mà cắt đứt cổ tay của mình, máu tươi tuôn ra xối xả, hắn đưa tay lên trước mặt nàng, “Cứu hắn.” Hai mắt đỏ ngầu, đó là sự giãy dụa cuối cùng của một con thú, hắn nâng tay lên, mặc cho máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương bị cắt nát, hắn nhìn thấy nụ cười lạnh lùng đầy khinh miệt của Vivian. “Đủ chưa?” Hắn hỏi một câu, lại rạch một nhát khác trên cổ tay, máu chảy càng lúc càng nhiều, hắn đứng trước mặt nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu. Vivian không phải không nhìn thấy sự đau lòng trong nụ cười đó, nhưng cho dù Lê Khải Liệt có làm như thế nào thì nàng cũng không thể tha thứ cho việc mà hắn đã gây ra, răng nanh cắn sâu vào vết thương của hắn, một lượng máu lớn bị nàng hút vào miệng. Không đủ! Cho dù như thế nào cũng không đủ! Cho dù có bao nhiêu máu, bao nhiêu đau đớn cũng không thể bù lại tổn thương mà hắn đã làm đối với Wirth! Nếu tình yêu chỉ mang đến tai ương thì cần nó để làm gì? Nếu tình yêu chỉ có lợi dụng và phản bội thì còn có giá trị gì? Nếu chỉ bị tổn thương thì mới có thể đạt được tình yêu chân chính, nàng tình nguyện Wirth lựa chọn sinh mệnh buồn tẻ vô vị còn hơn. Không ngừng hút cả một họng máu tươi, làn da trắng như tuyết của Vivian trở nên hồng hào, thần sắc của Lê Khải Liệt tái nhợt, vẻ mặt không hề thay đổi mà đứng yên tại chỗ, hắn không giải thích một câu nào về việc hắn đã làm ra, vì sao lại tạo thành hậu quả như vậy. Thời gian trôi qua, trong mắt của Vivian lộ ra ý cười lạnh lùng, kề cận tử vong, tiếng bước chân của tử thần đang vang lên, nhưng lúc này người trên giường lại cất lên tiếng nhắc nhở, “Đừng giết hắn, Vivian, lưu hắn lại cho ta.” Đây là câu đầu tiên của Vu Duy Thiển sau khi được đưa trở về, trong mắt của Lê Khải Liệt trở nên sáng rực, Vu Duy Thiển nằm trên giường, trải qua một đêm nghỉ ngơi, bề ngoài của thân thể hắn về căn bản đã khôi phục, ít nhất làn da đã khép lại, vết thương vẫn còn nhưng thoạt nhìn cũng không khủng bố như trước, còn bên trong thân thể cần có nhiều thời gian hơn để điều dưỡng. “Cho dù ngươi muốn làm như thế nào thì cũng được, chỉ cần ngươi có thể ngồi dậy.” Lê Khải Liệt mỉm cười với hắn, trong nụ cười mang theo một nỗi cô đơn suy sụp, từng cuồng vọng không ai bì nổi, nhưng lúc này không thể nào tìm thấy sự kiêu ngạo và tự tin trên người của hắn. Thân thể lảo đảo phải dựa vào vách tường mới có thể không ngã xuống, hắn nhìn chăm chú người nam nhân trên giường, ánh mắt mong đợi, lui đi hết thảy vẻ ngoài ngụy tạo, hiện tại biểu tình của Lê Khải Liệt rất mờ mịt, duy nhất chỉ có ánh mắt kia vẫn nhìn về hướng này, giống như không còn bất luận sự vật nào khác có thể khiến hắn chú ý. Vivian nghe lời của Vu Duy Thiển mà buông hắn ra, uống no một bụng máu tươi, toàn thân của nàng tràn ngập lực lượng, đi đến bên giường, nàng hôn lên gò má của hắn, cắn nát ngón tay của mình rồi đặt lên thái dương của Vu Duy Thiển, “oculumpnooculo,etdentempnodent……libenavi……abalienatio……” Những từ ngữ la tinh không ngừng thoát ra từ miệng của nàng. Người của Davila chính là hậu duệ của ma cà rồng trong truyền thuyết, bọn họ bẩm sinh đã xem máu là ngọn nguồn của lực lượng, cũng không phải tất cả bọn họ đều có sinh mệnh vĩnh hằng, cũng không phải ai cũng có khả năng cứu chữa, nhưng Vivian cũng không phải là người bình thường trong số đó, nàng là người có địa vị rất cao trong gia tộc, đồng thời cũng có lực lượng mà không ai có thể với tới. Có thể sử dụng máu và lĩnh ngộ sự sống, thân thể của nàng đối với gia tộc Davila mà nói chính là không thể thay thế được, vì vậy người của Davila mới khẩn trương đối với nàng như vậy, cho dù bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm nàng trở về. Nhưng chỉ cần nàng muốn rời đi thì không ai có thể ngăn cản. Đây không phải là lần đầu tiên mà Vu Duy Thiển tiếp nhận ân huệ của nhà Davila, hắn và Vivian quen biết trong một lần tình cờ, hắn rất quen thuộc đối với cảm giác này, khi thân thể tràn ngập năng lượng, cảm giác tay chân bắt đầu nóng lên. Hắn cảm giác được lực lượng đang quay trở về thân thể. Đây không phải là ma thuật thần kỳ, mà là một loại lực lượng giống như yêu thuật, đem năng lượng của máu biến thành tiềm lực của sinh mệnh, thân thể của hắn khôi phục nhanh chóng, cái giá phải trả chính là linh hồn của Vivian bị tra tấn một cách thống khổ, cùng với một lượng lớn máu tươi của người sống. Nói cách khác, Vivian đang dùng máu của Lê Khải Liệt để chữa trị cho hắn, đây là cái giá phải trả của tên đầu sỏ gây nên chuyện này, nhưng sự bồi thường như vậy đối với Vivian hoàn toàn không đủ, còn đối với Vu Duy Thiển mà nói cũng chỉ là khởi đầu. Lê Khải Liệt chú ý hết thảy sự biến hóa của Vu Duy Thiển, hắn vì cảnh tượng trước mắt mà vui sướng, Vu Duy Thiển đang khỏe lại với tốc độ cực nhanh, sẽ mau chóng mà khỏi hẳn, nếu máu của hắn có thể làm cho Vu Duy Thiển khôi phục thì hắn cũng không hề tiếc rẻ. “Duy….” Hắn run rẩy gọi tên của Vu Duy Thiển, hết thảy sự biến hóa trên người của Vu Duy Thiển làm cho hắn vui mừng đến mức không thể nói nên lời, cổ họng giống như bị cái gì đó ngăn chặn, khi hắn tiến lên muốn ôm Vu Duy Thiển thì đồng thời cũng bị nghênh đón bằng một cú đấm vào mặt, “Ngươi vẫn còn tinh thần đúng không, có lẽ ta không nên bảo Vivian tha cho ngươi quá sớm.” Lê Khải Liệt lảo đảo lui ra sau, Vu Duy Thiển khoanh hai tay trước ngực rồi nhìn hắn một cách lạnh lùng, “Đừng tưởng rằng dùng máu của ngươi để cứu ta thì ta sẽ cám ơn ngươi. Ánh mắt đó của ngươi là sao? Rất cao hứng đúng không? Thật đáng tiếc, ta vẫn chưa chết, ta không biết nên thất vọng hay thật sự chỉ là như thế….” Ngữ khí trào phúng, mỗi một câu đều là tự giễu cợt với bản thân mình, đối tượng mà hắn động tâm chính là Lê Khải Liệt, mức độ đau đớn còn hơn trước kia, hắn để cho Vivian tạm thời cầm máu cho Lê Khải Liệt, hắn sẽ không để cho người này dễ dàng chết đi như vậy. “Ngươi có biết hay không, bất luận đã trải qua nhiều lần nhưng tử vong vẫn là chuyện khiến người ta phải đau đớn, hết thảy cảm giác trên thân thể đều rời xa ngươi, linh hồn bị nhốt bên trong giống như mang theo xiềng xích, chỉ cần không thể giãy dụa để thoát khỏi bóng đêm thì sẽ bị nhấn chìm vào vực sâu không đáy, không thể hô hấp, cũng sẽ không biến mất, mỗi một lần trải qua tử vong đều làm cho người ta bị tra tấn còn hơn cả cái chết thật sự.” Miêu tả cảm giác của mình, Vu Duy Thiển bắt đầu mặc quần áo, thân thể trần trụi ở ngay trước mặt Lê Khải Liệt nhưng lúc này Lê Khải Liệt đã sớm mất đi can đảm để ngắm nhìn, hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu, không biết nỗi đau mà hắn đang cảm nhận khi nghe thấy Vu Duy Thiển miêu tả có bằng được một phần mười so với nỗi đau mà Vu Duy Thiển đã từng trải qua hay không. Bạn đang âDuy, ta không biết ta Äã là m cái gìâ¦.Ta là m sao lại có thá» Äá» cho ngÆ°Æ¡i bá» nhÆ° váºyâ¦.â Chá»ng Äỡ trá»ng lượng của thân thá», Lê Khải Liá»t nhìn ngÆ°á»i trÆ°á»c mặt, âm Äiá»u hà m chứa thá»ng khá» cÅ©ng giá»ng nhÆ° sá»± bi ai á» trong mắt của hắn, dùng ná»i Äau ká»ch liá»t Äá» bao vây Vu Duy Thiá»n. âTa quá tá»± tin, quá cuá»ng vá»ng, ngÆ°Æ¡i nói Äúng rá»i, ta khinh thÆ°á»ng Äá»i thủ, Äánh giá cao chÃnh mình, xem ngÆ°Æ¡i là lợi thế, ta nghÄ© rằng chuyá»n nà y sẽ không tai hại Äến mức nhÆ° váºy, ta nghÄ© rằng ngÆ°Æ¡i sẽ an toà n, ngÆ°Æ¡i sẽ không chết, có lẽâ¦.có lẽ sẽ chá» bá» má»t chút Äau Äá»n khi á» trong tay bá»n há»â¦.â Nói ra những lá»i nà y, Lê Khải Liá»t cÅ©ng tá»± cảm thấy bản thân mình là má»t tên khá»n nạn, hắn cÆ°á»i rá» lên, âChẳng phải ngÆ°Æ¡i Äã sá»m biết ta là má»t tay cá» bạc cuá»ng vá»ng hay sao, lần nà y ta cÅ©ng Äem ngÆ°Æ¡i Äi Äặt cược, ta thắng Claudy nhÆ°ng ta lại thua, ta thua ngÆ°Æ¡i, có Äúng hay không? Khi ta xác Äá»nh ta yêu ngÆ°Æ¡i thì ta Äã thua dÆ°á»i tay của ngÆ°Æ¡iâ¦.â Tiếng cÆ°á»i vô lá»±c vang vá»ng trong cÄn phòng thoáng Äãng, liên tục tạo nên từng Äợt chấn Äá»ng, Vivian không còn sức lá»±c Äá» nói thêm bất cứ Äiá»u gì nữa, sá»± phẫn ná» của nà ng Äã sá»m vượt quá trình Äá» mà nà ng có thá» thừa nháºn, Vu Duy Thiá»n Äặt nà ng lên giÆ°á»ng nghá» ngÆ¡i, sau Äó xoay ngÆ°á»i Äá»i mặt vá»i Lê Khải Liá»t. âÄừng nói vá»i ta cái gì là yêu.â Vu Duy Thiá»n ngẩng Äầu, ánh mắt nhìn xuá»ng chân, rá»t cục hắn thÃch ngÆ°á»i nà y á» Äiá»m nà o? Hắn nâng chân lên â Bụp, má»t lá»±c lượng tuyá»t tình là m cho Lê Khải Liá»t Äau Äá»n Äến mức run rẩy mà khom lÆ°ng xuá»ng, nhÆ°ng Äây chá» là má»i bắt Äầu, không có gì có thá» ngÄn cản cÆ¡n thá»nh ná» của Vu Duy Thiá»n, hắn kéo Lê Khải Liá»t từ dÆ°á»i Äất Äứng lên, lại hung hÄng Äấm má»t quyá»n và o mặt, không ngừng tung cÆ°á»c lên ngÆ°á»i Lê Khải Liá»t, không há» chừa lá»i thoát, dùng tất cả những Äòn chà tá» mà ra tay. Bá» Äá»i Äãi giá»ng nhÆ° má»t Äá» váºt nhÆ°ng Lê Khải Liá»t chá» má»m cÆ°á»i, âChá» có duy nhất khắc sâu trong lòng cho nên má»i khiến ngÆ°Æ¡i tức giáºn Äến mức muá»n giết ngÆ°á»i có Äúng hay không? Vì sao ngÆ°Æ¡i không giết ta?â Lê Khải Liá»t bá» Vu Duy Thiá»n lôi kéo má»t cách thảm hại, lại má»t Äòn khác tấn công và o ngÆ°á»i hắn, nhÆ°ng hắn vẫn còn Äang cÆ°á»i, ââ¦..Duy, ta yêu ngÆ°Æ¡i. Nếu ngÆ°Æ¡i vẫn còn nguyá»n ý muá»n ngheâ¦..Ta muá»n nói cho ngÆ°Æ¡i biết, Äây là lần Äầu tiên ta tháºt lòng nói vá»i ngÆ°á»i khác nhÆ° váºyâ¦..Ưmâ¦.â Kêu lên má»t tiếng Äau Äá»n, hắn bá» trúng má»t Äòn rất mạnh Äến mức há»c ra máu. Trong khi Lê Khải Liá»t không ngừng lặp Äi lặp lại những lá»i nói yêu thÆ°Æ¡ng thì sắc mặt của Vu Duy Thiá»n cà ng lúc lại cà ng Äáng sợ, quyá»n cÆ°á»c Äược liên tục tung ra, không há» giảm Äi, chá» cà ng lúc cà ng nặng, âHiá»n tại má»i nói những lá»i nà y hay sao? NgÆ°Æ¡i tÆ°á»ng rằng ta là fan hâm má» của ngÆ°Æ¡i? Ta ắt hẳn nên vui mừng khôn xiết khi nháºn Äược lá»i thá» lá» của ngÆ°Æ¡i?â Lại má»t Äòn Äáºp và o mặt Lê Khải Liá»t, Vu Duy Thiá»n lạnh lùng mà cÆ°á»i, âTháºt sá»± là ủy khuất cho ngÆ°Æ¡i, Äại minh tinh. Là m cho ngÆ°Æ¡i không cam lòng thừa nháºn yêu thÆ°Æ¡ng má»t ngÆ°á»i nam nhân nhÆ° váºy, còn dùng bá» dáng khó coi nhÆ° thế Äá» nằm dÆ°á»i Äất, ngÆ°Æ¡i Äánh giá cao chÃnh mình? Cho nên má»i tạo thà nh hết thảy chuyá»n nà y? NgÆ°Æ¡i luôn luôn là ngÆ°á»i nhÆ° váºy!â Cú Äấm dừng á» bụng vẫn mạnh mẽ nhÆ° trÆ°á»c, Lê Khải Liá»t cong thắt lÆ°ng, Äiá»u nà y chứng tá» Vu Duy Thiá»n Äã hoà n toà n khá»i hẳn, hắn yên tâm cÆ°á»i khẽ, âDuy, ta yêu ngÆ°Æ¡i.â Hắn ôm chặt lấy chân của Vu Duy Thiá»n, từ phÃa dÆ°á»i nhìn lên trên, ngÆ°á»i á» phÃa trên vá»i ánh mắt lãnh liá»t, khuôn mặt thá»nh ná» dÆ°á»i mái tóc Äen há»n Äá»n, Äá»ng tá» trà n ngáºp lá»a giáºn Äang thiêu Äá»t, khóe mắt sắc bén nhÆ° lưỡi dao, mang theo vẻ uy nghiêm mà ngÆ°á»i khác không thá» là m trái. Lá»ng ngá»±c co rút tháºt chặt, lại bá» Äánh trúng má»t Äòn tháºt mạnh, Lê Khải Liá»t bá» ná»i Äau Äang cuá»n cuá»n dâng lên nuá»t lấy hết thảy tình cảm, âLúc trÆ°á»c không nháºn ra ta yêu ngÆ°Æ¡i nhiá»u nhÆ° thế nà o, nhÆ°ng hiá»n tại ta biết rất rõâ¦.Duyâ¦..ngÆ°Æ¡i không phải là má»t trò chÆ¡i, cÅ©ng không phải là má»t lần Äá»ng tâm ÄÆ¡n giản nhÆ° váºyâ¦..Ngoại trừ tình yêu thì ta không biết nó còn có thá» gá»i là cái gì, nếu có thá» là m cho ngÆ°Æ¡i vừa lòng, ngÆ°Æ¡i cứ Äánh ta Äến chết cÅ©ng Äượcâ¦.â Lê Khải Liá»t ôm chặt lấy chân của Vu Duy Thiá»n, tá»±a há» không tiếc phải trả giá bằng cả tánh mạng, nhÆ°ng chuyá»n nà y chá» có thá» khiến cho Vu Duy Thiá»n cà ng tức giáºn nhiá»u hÆ¡n, hắn nâng chân lên rá»i Äá vÄng Lê Khải Liá»t ra, âMá»t Äại nam nhân là m nhÆ° váºy không cảm thấy khó coi hay sao? Lê Khải Liá»t! Tá»± phụ của ngÆ°Æ¡i á» Äâu? Tôn nghiêm của ngÆ°Æ¡i á» Äâu? Vì má»t váºt dùng Äá» hy sinh mà ngay cả tôn nghiêm cÅ©ng bất cần hay sao?â Vu Duy Thiá»n rá»ng giáºn, nhÆ°ng Lê Khải Liá»t chá» nhếch môi má»m cÆ°á»i, âNgÆ°Æ¡i không phải là váºt dùng Äá» hy sinh, ta chÆ°a bao giá» muá»n hy sinh quan há» của chúng ta. Nếu có thá» bù Äắp, Äừng nói là tôn nghiêm, ngay cả máu của ta, thá»t của ta, sinh mạng của ta, tất cả Äá»u bất cần â¦.â Vu Duy Thiá»n cắn rÄng, Äang muá»n thoát khá»i bà n tay giữ chặt mắt cá chân của hắn, thì Lê Khải Liá»t lại lá» ra má»t nụ cÆ°á»i dá»u dà ng Äá»i vá»i hắn, sau Äó ngã xuá»ng, ngón tay thả lá»ng, ngÆ°á»i ná» lÄn ra mặt Äất. Trong phòng trá» nên yên lặng, Vu Duy Thiá»n hÃt và o má»t hÆ¡i, nhìn Lê Khải Liá»t má»t cách kinh ngạc, có ngÆ°á»i gõ cá»a phòng, sau Äó má» ra, tiếng bÆ°á»c chân nhẹ nhà ng vang lên á» sau lÆ°ng hắn, cùng vá»i tiếng hÃt hÆ¡i và tiếng thá» dà i của Lydia. âWirth, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không muá»n biết vì sao Leo lại là m nhÆ° váºy hay sao?â Có thá» nà ng là ngÆ°á»i biết rõ nhất.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241
Chương sau