Đối với Vu Duy Thiển mà nói, sự kiện kia bất quá chỉ là vài phút ngắn ngủi mà hắn đã từng trải qua, có người muốn hắn lên sân khấu kéo đàn vi-ô-lông, chỉ đơn giản như vậy, hắn chưa bao giờ đặt nó ở trong lòng, càng thật không ngờ bởi vì chuyện này mà hắn để lại ký ức sâu sắc đối với người khác như vậy. Nét mặt nhìn nghiêng có một chuyển động rất nhỏ, giống như khi hắn một mình đứng phía sau quầy bar, ánh mắt không phải lạnh lùng nhưng không bao hàm quá nhiều tình cảm, cứ như vậy mà nhìn hai vị trưởng bối nổi tiếng trong làng giải trí, Vu Duy Thiển trầm mặc làm cho mọi người nín thở chờ đợi. Chỉ cần đáp ứng, chỉ cần có được tài năng tương ứng thì sẽ có được cơ hội mà bất kỳ ai cũng đều ước mong xa vời nhưng không thể nào với tới. Được đạo diễn nổi tiếng, nhà soạn nhạc trứ danh truy đuổi tán thưởng, được hai người kia nâng đỡ, tiền đồ không chỉ sáng chói, thậm chí có thể nói là giống như ánh sao rực rỡ lóa mắt, có được danh dự địa vị dễ như trở bàn tay. Những thứ này có ý nghĩa ở trong mắt của hắn hay sao? Lê Khải Liệt không biết Vu Duy Thiển nghĩ như thế nào. Từ lúc quen biết cho đến nay, nghe được những lời khắc nghiệt và chế nhạo, hắn chỉ biết Vu Duy Thiển không có hảo cảm đối với người ở trong làng giải trí, một khi đã như vậy thì Vu Duy Thiển làm sao lại muốn trở thành một trong số đó. Hơn nữa một khi Vu Duy Thiển trở thành nhân vật công chúng thì quan hệ giữa hai người sẽ như gió thổi cỏ lay, đều trở thành tiêu điểm của dư luận, là cái tít hàng đầu của các tờ tạp chí bát nháo. Còn có vô số tình trạng có thể xảy ra, một ngôi sao chói mắt vừa xuất hiện, sẽ uy hiếp đến vị trí của các ngôi sao khác. Tựa như hiệu ứng bươm bướm, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, hiện tại ai cũng không thể đoán trước. “Thế nào? Có muốn cân nhắc hay không?” Lê Khải Liệt ghé vào tai hắn mà hỏi, “Ngươi nhất định có thể làm được, làm cho tất cả mọi người phải ngỡ ngàng vì tài năng của mình, sau đó cùng Owen ký hợp đồng, hắn sẽ cao hứng đến mức phát điên, chúng ta sẽ thuộc cùng một công ty, nói không chừng còn có thể cùng nhau làm việc, ngươi cứ gia nhập vào ban nhạc của ta không phải là rất tốt hay sao? Ngươi có thể phụ trách những phần cổ điển trong bài hát.” “Không có hứng thú.” Từ trên ghế đứng lên, câu trả lời của Vu Duy Thiển không chỉ nói riêng cho Lê Khải Liệt mà cũng là đáp lại Kim McKay và Takeda Koichi, hắn nói rất rõ ràng, âm điệu cũng không thấp, cho nên tất cả mọi người ở đây đều nghe được. Đối với bất luận kẻ nào mà nói thì đây quả thật là một đáp án khó có thể tưởng tượng được, bọn họ chỉ có thể kinh ngạc trừng mắt, nghi ngờ bản thân mình có phải đã nghe lầm hay không, sau đó nhìn thấy hắn cứ như vậy mà đi ra ngoài, không hề lưu luyến và chần chờ. Hắn có biết vừa rồi hắn đã từ chối cái gì hay không? Những nhân viên công tác đang xem náo nhiệt ở bên ngoài phòng nghỉ đều muốn xác nhận người nam nhân phương Đông này thật sự nghe hiểu tiếng Anh hay sao? Hắn thật sự hiểu được ý của đạo diễn? Vu Duy Thiển bước đi trong những ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đang nhìn chăm chú về phía hắn, ánh đèn trong phòng nghỉ lại không sáng bằng ánh nắng bên ngoài, hắn ngẩng đầu rồi nheo mắt lại, bộ dáng tẻ nhạt vô vị, Lê Khải Liệt từ phía sau đi đến, “Ta cá là ngươi không nhìn thấy biểu tình của Takeda Koichi và Kim Mckay.” “Biểu tình gì? Gặp quỷ hay sao?” Hắn không thể nào cảm thấy hứng thú, nhân viên công tác bên ngoài đã sớm bố trí cảnh quay và các loại đạo cụ đâu vào đấy, ngoài khu vực cách ly có không ít người, vẫn là fan hâm mộ của Lê Khải Liệt, cũng bao gồm một vài phóng viên, lần này quay clip cũng gặp đủ loại suy đoán. “Nếu lần này lại quay thất bại thì không biết mấy tờ tạp chí còn có thể viết ra cái gì.” Vu Duy Thiển trêu chọc Lê Khải Liệt, người nam nhân bị trêu chọc lại dùng biểu tình thú vị nhìn ra sau lưng, Kim McKay và Takeda Koichi từ trong phòng nghỉ đuổi theo, không phải tức giận đến mức thở hổn hển như những người khác suy đoán, mà hoàn toàn ngược lại, vô cùng hưng phấn. “Ngươi thật sự rất giống cha của mình, lúc trước vị đạo diễn kia hỏi hắn như vậy thì hắn cũng trả lời giống y chang như thế!” Còn chưa đi đến trước mặt Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt thì Takeda Koichi đã quơ gậy mà cao hứng kêu to, “Không có hứng thú, hắn cũng nói là không có hứng thú!” (em tak bị phởn hả) “Không sai, hắn cũng nói giống như vậy, quả nhiên là hậu duệ của người kia, không riêng gì vẻ ngoài, ngay cả tính cách cũng giống nhau.” Kim McKay vì không nhận được đáp án mà tự tiện xác định Vu Duy Thiển và người nam nhân kia có quan hệ huyết thống, đây là cách giải thích hợp lý nhất, mặc dù trường hợp mà cha con giống nhau như vậy là rất hiếm, nhưng không phải là không có. “Ngươi nói là không có hứng thú, không có nghĩa là không có tài năng giống như cha của ngươi, không, cho dù ngươi không biết dùng bất cứ loại nhạc cụ nào cũng không sao, ta tin tưởng ngươi có thể diễn xuất, đúng vậy, diễn xuất của ngươi nhất định không tệ?” Kim McKay nói không phải không có đạo lý. Nhân tố mấu chốt thúc đẩy bọn họ đạt được thành tựu như ngày hôm nay đang ở ngay trước mắt bọn họ, trong lòng bọn họ từng xem người nam nhân như sao băng kia là mục tiêu phấn đấu, nói là thần tượng cũng không đủ. Nay hậu duệ của hắn đang ở ngay nơi này, nói thế nào thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua. Kim McKay và Takeda Koichi đều đuổi theo, những lời này của bọn họ lại càng được nhiều người nghe thấy, tất cả đều quan sát người nam nhân mặc áo choàng đen, không rõ ngoại trừ bề ngoài, rốt cục hắn còn có cái gì đặc biệt mà có thể khiến Kim McKay và Takeda Koichi đều cuồng nhiệt vì hắn. “Cha của ngươi đâu, hắn ở nơi nào? Chúng ta thậm chí còn không biết phải xưng hô với hắn như thế nào.” Kim McKay cố ý dựa vào quá khứ trước kia để thuyết phục Vu Duy Thiển, kế tiếp hắn nghe được một đáp án làm cho người ta rất thương cảm. “Hắn đã qua đời.” Ánh mặt trời xuyên thấu mái tóc đen, làm ánh lên một chút màu vàng nhạt, cảm giác xa cách trên người Vu Duy Thiển dường như giảm bớt một chút, nhưng khi hắn gỡ xuống mắt kính, biểu tình đùa cợt trong lúc vô ý vẫn phản xạ hào quang màu đen rất sắc bén, khi hắn nói ra những lời này thì Lê Khải Liệt có thể nhận thấy một chút khác thường. Cảm giác khác thường rất nhỏ, nếu không phải bởi vì tiếp xúc thân mật được một quãng thời gian thì ngay cả hắn cũng sẽ không phát hiện, bên dưới vẻ ngoài đạm mạc tựa hồ còn có một phần thê lương nhàn nhạt. Đó là chuyện bao nhiêu năm về trước? Mấy trăm năm, người nhà và bạn bè của hắn đương nhiên sẽ không còn sống trên đời, chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà hắn lãnh đạm đối với người bên ngoài….. Tình cảm càng sâu thì khi ly biệt sẽ càng đau khổ. “Đủ rồi! Nhìn lại bản thân các ngươi đi, đây là đạo diễn và nhà soạn nhạc nổi danh?” Đột nhiên một lời nói cất lên làm kinh sợ tất cả mọi người, Lê Khải Liệt đi đến giữa trường quay, hắn như sắp phát hỏa mà nhìn Kim McKay, “Quảng trường Thời đại, đây là lần thứ ba, vì quay clip quảng bá cho album của ta, đạo diễn Kim McKay, nếu lần quay kỳ này mà vẫn thất bại thì không phải trách nhiệm của ta, ta đã làm được yêu cầu của ngươi, những chuyện khác không còn liên quan đến ta. Sân bãi là ta xuất tiền ra, tiếp theo phải làm như thế nào thì ngươi nên biết rõ.” Giọng nói hoa lệ rất nặng nề, không cần thông qua micrô vẫn có thể vang vọng khắp trường quay, hắn không đợi Kim McKay lên tiếng, thoát ra áo khoác rồi vứt xuống bên cạnh, “Owen, đi thông báo các nhân viên công tác vào vị trí. Luke, gọi mọi người chuẩn bị nhạc cụ sẵn sàng, tất cả mọi thứ đều bố trí cho ổn thỏa, cái gì của mình thì đừng để cho người khác động vào.” Đây là Lê Khải Liệt khi làm việc, tính tình nóng nảy, không phân rõ phải trái, có đôi khi sẽ can thiệp vào công tác của đạo diễn và nhân viên trường quay, nhưng cũng có thể khống chế tất cả chỉ trong giây lát, không ai có thể học được loại khí thế này, có lẽ đây là tinh hoa độc nhất vô nhị mà chỉ có siêu sao như Lê Khải Liệt mới có được. Kim McKay cũng chưa kịp lên tiếng thì các nhân viên công tác đều bất giác nghe lệnh của Lê Khải Liệt mà làm việc, Vu Duy Thiển tìm một chỗ ngồi xuống, cách một khoảng mà nhìn Lê Khải Liệt đang bận rộn bên trong đám người, mái tóc dài chấm vai bị hắn cột lên, hắn đang cùng nhân viên điều khiển ánh sáng xác nhận vị trí. Ánh mắt khi thì ngả ngớn khi thì suồng sã cuồng vọng, lúc này lại trở nên vô cùng chuyên chú, chuyên chú vào công việc hiện tại. “Liệt sáng suốt đã quay trở lại.” Tay đánh đàn keyboard Matthew nói ra những lời này, sau đó tự đi điều chỉnh nhạc cụ của mình, những người khác cũng gật đầu đồng ý, dùng ánh mắt tò mò nhìn Vu Duy Thiển đang ngồi ở cách đó không xa. Đối với bọn họ mà nói, hết thảy mọi ngọn nguồn của vấn đề đều tập trung vào người nam nhân này. “Mặc kệ chuyện này có kết quả như thế nào thì sẽ không ảnh hưởng đến việc quay clip lần này chứ?” Owen đến gần Kim McKay, hỏi ra chuyện mà hắn quan tâm nhất, gần đây mọi kế hoạch đều bị đảo lộn nghiêm trọng, hắn không muốn chuyện lần này lại bị phá hỏng. “Đó là đương nhiên, đây hoàn toàn là hai việc khác nhau.” Kim McKay phê bình kín đáo đối với hành vi của Lê Khải Liệt, hắn cũng cảm thấy rất mất hứng đối với sự nghi ngờ của Owen, đập mạnh quyển kịch bản vào lòng bàn tay, “Ngươi đang nghi ngờ thái độ làm việc của ta hay sao? Hết lần này đến lần khác hủy bỏ là do công ty của các ngươi! Là do Miracle Leo của các ngươi! Hiện tại hắn còn tùy tiện chỉ đạo nhân viên công tác, đây không phải là chuyện mà một diễn viên ca sĩ như hắn nên làm!” Thái độ của Kim McKay hoàn toàn tương phản với ngữ khí khi đối diện với Vu Duy Thiển, hoàn toàn thay đổi thành một người khác, hắn nói thẳng với Owen, “Nếu lúc này không phải bởi vì hắn.” Hắn chỉ vào Vu Duy Thiển, “Ta đã sớm bắt công ty các ngươi bồi thường, cũng sẽ không cho Lê Khải Liệt cơ hội lần này, ngươi xem đi, hiện tại hắn đang làm cái gì?” (dạt mỏ ông bây giờ) “Thảo nào ta cứ nghĩ mãi vì sao lần này ngươi lại ăn nói nhún nhường như vậy.” Takeda Koichi ở bên cạnh tỉnh ngộ mà thì thầm, xem ra hiện tại Kim McKay đang bị chọc giận, hắn ghét nhất bị người khác can thiệp vào công việc của mình. “Thân là đạo diễn lại vì cảm xúc riêng tư của mình mà ảnh hưởng đến công tác, đây là thái độ làm việc của ngươi?” Từ bên cạnh truyền đến một lời nói không hề nể mặt, ngữ khí nghiêm khắc, những lời này là nhắm thẳng vào Kim McKay. Owen bị khiếp sợ, toàn thân như choáng váng, thiếu chút nữa đã đứng không vững, “Ngài Wirth….” Nói cái gì thì cũng không thể đắc tội với đạo diễn a! Là đạo diễn nổi danh, Kim McKay không phải là người quá mức kiêu ngạo, nhưng thái độ làm việc quả thật có một chút cậy già lên mặt, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho một hậu bối khoa tay múa chân vào công việc của hắn, nhưng làm cho mọi người lại một lần nữa ngạc nhiên chính là Kim McKay chỉ đỏ mặt mà không chửi rủa, hắn lớn tiếng đáp lại, “Ta mới là đạo diễn, hắn…” “Hắn làm rất tốt, còn ngươi lại để cho một nghệ sĩ thay thế công việc của mình, ngươi làm đạo diễn nổi danh mà không cảm thấy thẹn hay sao?” Quả thực là có ý khiêu khích Kim McKay, mỗi một câu một chữ mà Vu Duy Thiển nói ra đều rất cay độc. (đụng vào chồng của Duy àh!) “Có ai cần hắn làm như vậy đâu! Ta mới là….” “Ngươi mới là đạo diễn, vì sao không đi làm việc của mình? Ngươi muốn cho ai xuất hiện trong bộ phim của ngươi là chuyện của ngươi, hiện tại chẳng phải ngươi đến nơi này là vì để quay clip quảng bá cho ban nhạc hay sao? Trong khoảng thời gian này, hết thảy tư duy của ngươi đều phải tập trung vào công việc, dốc sức truyền tải tất cả thông điệp vào đoạn clip để cho ra kết quả hoàn hảo nhất. Ngươi tự xưng đây là thái độ làm việc của mình, đáng tiếc ta chưa hề nhìn ra được.” Trong mắt của Vu Duy Thiển không hề tồn tại cái gì là đạo diễn nổi danh, tuổi tác của Kim McKay không phải là lý do để cho hắn nên tôn trọng đối phương, vì vậy khi hắn nói ra những lời này thì hoàn toàn không bận tâm thân phận của đối phương trong lòng giải trí là gì, thái độ thờ ơ lạnh nhạt, khách quan mà lại sắc bén. Kim McKay chưa từng bị phê bình như vậy, sắc mặt hết đỏ lại trắng, nhưng trong thâm tâm hắn đã xem Vu Duy Thiển là người nam nhân thần bí kia, hắn vẫn theo bản năng mà duy trì thái độ năm đó, khi bị thần tượng trách mắng, hắn nhất thời không biết phải phản bác như thế nào. Xem ra Kim McKay không nên dùng thái độ này để cư xử với Lê Khải Liệt a, Takeda Koichi vui sướng khi thấy người gặp họa, hắn điềm nhiên đứng một bên chống gậy. Trong khi những người chứng kiến tình cảnh này thì đều kinh hãi nghĩ rằng Kim McKay đã hóa điên, hắn lại để cho một người trẻ tuổi như vậy quở trách mà không hề phản bác lại một câu. Nguồn: Cuối cùng, Kim McKay chỉ có thể hừ mạnh một tiếng, phẫn nộ đi đoạt lại quyền chỉ huy, đối với hắn mà nói, điều quan trọng nhất chính là làm cho Vu Duy Thiển đáp ứng lời mời của hắn. Tại trường quay, dưới sự kiểm soát của Lê Khải Liệt thì mọi thứ đều đã đâu vào đấy, chỉ chờ Kim McKay hô diễn. Quá trình quay phim tiến hành rất thuận lợi, khi ở trạng thái làm việc, Kim McKay cũng giống Lê Khải Liệt, gạt lại tất cả mọi chuyện sang một bên, vô cùng tập trung vào công việc, về điểm này thì bọn họ có cùng phẩm chất đặc biệt. Nhưng cũng bởi vì vậy mà mới xảy ra tranh chấp, khi ý kiến bất đồng thì sẽ giống như núi lửa bùng nổ, Lê Khải Liệt sẽ ở ngay trường quay mà la hét ầm ĩ, chuyện tranh cãi thường xuyên xảy ra, nhân viên công tác cũng đã quen, cho đến khi cãi nhau một trận thì mới thống nhất ý kiến, Kim McKay lại tiếp tục chỉ đạo quay phim, Lê Khải Liệt có thể làm được tất cả yêu cầu của hắn, ý tưởng nghệ thuật cũng được Lê Khải Liệt hoàn toàn lĩnh hội, điều này làm cho Kim McKay ở phía sau theo dõi mà liên tục gật đầu. Tùy việc mà xét, Lê Khải Liệt quả thật là một siêu sao đích thực, đây là điều hiển nhiên rõ ràng với tất cả mọi người, cũng bao gồm cả Vu Duy Thiển. Không hề mang theo quan điểm chủ quan, hắn tán thưởng thái độ nghiêm túc khi làm việc của Lê Khải Liệt. Chỉ cần người nọ thay một bộ đồ, hóa trang thành một khuôn mặt khác thì sẽ thể hiện những sắc thái hoàn toàn khác nhau. Đẹp trai ngạo nghễ, trầm ổn cương quyết, suy đồi bạo ngược, cao quý sa đọa, hết thảy mâu thuẫn lại dung hợp lên người của Lê Khải Liệt, khiến người ta chỉ biết thán phục. Hơn nữa hắn có thể chú ý đến tổng thể, kiểm soát tất cả, những nhân viên phạm lỗi sẽ bị hắn trách mắng nhưng không được cãi lại, khí thế của Lê Khải Liệt hoàn toàn áp chế bầu không khí của trường quay, ngay cả fan hâm mộ và các phóng viên cũng không dám lớn tiếng. “Đúng là quái vật.” Vu Duy Thiển thì thào nói nhỏ, ngồi ở phía xa, hắn có thể bao quát toàn cảnh. “Ai là quái vật?” Những lời này mang theo một nụ hôn ẩm ướt kèm với mồ hôi đột nhiên dừng bên tai của Vu Duy Thiển. Hắn bị kéo vào phía sau phòng nghỉ, Lê Khải Liệt thân mật khều lấy vài sợi tóc phía sau tai của Vu Duy Thiển, thấp giọng oán giận, “Cũng là ngươi làm cho ta phân tâm, ngươi có biết ta thấy cái gì hay không? Vừa rồi ngươi nhìn ta xuất thần, ánh mắt như có lửa, chính bản thân mình cũng không biết.” Đôi môi gần sát vành tai, “Duy lạnh lùng cao ngạo lại nhìn ta như vậy, ngươi nói xem, làm sao mà ta có thể chuyên tâm cho được?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]