Vu Duy Thiển đi ngang qua người ông lão, ngay cả ánh mắt cũng không tạm dừng, tới phiên Lê Khải Liệt đi ngang qua người nọ thì đưa tay kéo Vu Duy Thiển lại, ra hiệu về hướng của ông lão. Ổng lão với mái đầu bạc phơ còn đứng trước cửa phòng vệ sinh, biểu tình đông cứng trên mặt, từ khiếp sợ chậm rãi chuyển sang cố gắng lục lại hồi ức, dùng sức cau mày, ánh mắt trợn to nhìn chằm chằm vào Vu Duy Thiển, hai tay trở nên run rẩy, hắn đang tìm kiếm ấn tượng kia trong ký ức của mình, cũng vì điều này mà trong lòng đầy nghi hoặc. Tuy rằng ăn mặc bất đồng, tóc tai cũng khác biệt, nhưng đây….đây quả thật là hắn a! “Không thể nào…..Không thể nào….” Hắn không ngừng lắc đầu, tầm mắt chặt chẽ bám lên người Vu Duy Thiển, thì thào tự nói, “Quá giống! Trên đời làm sao lại có người giống nhau như vậy? Đương nhiên không phải là hắn, nhưng mà quả thật quá giống….” Không ngừng nói lên hai từ quá giống, ông lão với chiều cao trung bình, khuôn mặt nghiêm nghị mà tràn ngập uy nghi, bắt đầu nắm lấy tóc của mình, tựa hồ chỉ trong khoảnh khắc liền ngã vào cõi mộng, vì thế vừa kinh ngạc lại vừa không dám tin, việc hắn thất thố làm cho Lê Khải Liệt cảm thấy bất ngờ. “Ngài Takeda, ngài nói người bạn này của ta giống ai?” Câu hỏi đột ngột cắt ngang hồi ức của ông lão, bởi vì bị Lê Khải Liệt hỏi mà hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, quay mặt qua, “Đây là bạn của ngươi? Hắn là ai? Tên là gì?” Takeda Koichi, nhà soạn nhạc nổi danh, từng phối nhạc cho hơn mười bộ phim điện ảnh quốc tế, đã đạt được nhiều đề cử và giải thưởng, năm nay hơn sáu mươi tuổi, tính cách quái gở, phàm là những nghệ sĩ đã từng hợp tác với hắn đều bị phê bình. Đối với hắn mà nói, âm nhạc và diễn dịch luôn đòi hỏi một cách nghiêm khắc đến mức biến thái, mà Takeda Koichi cũng không phủ nhận điểm này. “Vì sao ngươi không tự mình hỏi hắn?” Lê Khải Liệt cũng rất muốn biết đáp án, nhưng Takeda Koichi lại mất đi phản ứng khi Vu Duy Thiển quay đầu lại nhìn hắn, ngay cả một chữ mà hắn cũng không thể hỏi ra khỏi miệng. Đứng ở lối đi vào phòng vệ sinh để nói chuyện cũng không quá thích hợp, với sự yêu cầu của tiếp viên hàng không, bọn họ đều tự quay về chỗ ngồi, theo sau đó không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào trên biểu tình của Vu Duy Thiển, hắn tùy tay cầm lấy một tờ tạp chí rồi bắt đầu lật xem, Lê Khải Liệt không đưa ra đáp án mà Takeda Koichi muốn, ngay khi ngồi xuống, Takeda Koichi không ngừng quan sát Vu Duy Thiển. Hắn không tùy tiện tiếp cận, ánh mắt liên tục thay đổi, khi thì nghi hoặc khi thì tán thưởng, có thể là vì lúc trước thất thố mà cảm thấy có một chút mất mặt, hắn ngồi yên tại chỗ mà không hề đứng lên, ngay cả ý định đi vệ sinh lúc ban đầu cũng đã quên, hai tay nắm chặt cây gậy, ngón tay ma sát trên đường vân gỗ, người nam nhân kia trong ký ức giống như đường vân gỗ mà hắn đang chạm vào, ấn tượng vô cùng rõ ràng trong đầu của hắn, sẽ không bao giờ nhầm lẫn. Kể từ lúc này nhà soạn nhạc nổi danh trên thế giới có tính tình cổ quái cũng bắt đầu mang theo cử chỉ kỳ lạ, hắn nhìn Vu Duy Thiển từng phút từng giây, khi thì lắc đầu khi thì tán thán, tựa hồ không thể chờ đến khi máy bay hạ cánh, hắn không ngừng hỏi tiếp viên còn bao lâu thì đến nơi. Rốt cục máy bay cũng hạ cánh, đến nơi, ánh đèn nê-ông của New York xuất hiện trước mắt tất cả hành khách. Takeda Koichi lập tức lấy ra điện thoại di động, “….Đúng, ta có chuyện muốn nói với ngươi….Cái gì? Ta biết, ta biết ngươi tìm ta cũng vì có chuyện quan trọng! Nhưng chuyện của ta quan trọng hơn! Ta nhìn thấy….Không! Không! Ngươi trước tiên nghe ta nói! Để ta nói trước!” Hắn rống to vào di động. Khẩu âm không phải tiếng Anh chuẩn, mang theo phát âm đặc biệt của người Nhật Bản, Takeda Koichi không ngừng tranh luận với người trong di động. Khi bắt đầu xuống máy bay, Lydia đã tỉnh lại, tựa như vừa ngủ say một giấc, nàng không hề biết chuyện gì đã xảy ra, phát hiện nàng đã đến New York, điều này làm cho nàng vô cùng bất mãn, “Leo, ngươi không nên để cho Wolf làm như vậy! Hết thảy mọi chuyện kích thích đều đã chấm dứt, ta lại chưa hề nhìn thấy cái gì!” “Quên đi Lydia, chuyện lần này không hợp với ngươi.” Lê Khải Liệt lấy ra một cặp kính mát, cùng Vu Duy Thiển băng qua đám người, khi tạt ngang một cửa hàng ở trong sân bay, hắn mua một chiếc mũ, với hai thứ này thì có thể che khuất được hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, hiệu quả là làm cho hắn càng dễ dàng nổi bật nhưng ít ra hiện tại thoạt nhìn hắn chỉ là một người sáng sủa đẹp trai, không phải là siêu sao Leo sẽ gây nên hỗn loạn. “Đi đâu?” Vết thương trên người của Vu Duy Thiển tựa hồ hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn. Lê Khải Liệt không nhìn xem sau lưng của hắn hiện tại như thế nào, cũng không xác định hắn đã lành lặn được bao nhiêu. Lydia ở phía sau bọn họ, nàng nghe được từ miệng của Wolf thì mới biết tình cảnh lúc trước nguy hiểm như thế nào, nhất thời kinh ngạc nói không nên lời, chỉ biết hô lên vài tiếng. “May là các ngươi vẫn vô sự, đặc biệt là ngươi, Wirth, ngươi không sao, có phải không?” Tay nàng sắp vỗ nhẹ lên Vu Duy Thiển thì đột nhiên bị giữ chặt, người ngăn cản nàng là Lê Khải Liệt. “Hắn bị thương, đừng chạm vào hắn.” Lê Khải Liệt nhắc nhở Lydia, “Mấy ngày sau nếu mọi việc đều yên ổn thì ngươi quay về Hashim đi, ngươi có biết ở đây có bao nhiêu nguy hiểm hay không.” “Là vì hắn bị thương nên mới không muốn cho ta chạm vào hắn hay là vì lý do khác? Leo, thật thú vị, cho đến bây giờ ta chưa từng thấy ngươi quan tâm người khác như vậy.” Nàng mở to đôi mắt vô tội, khẽ vểnh đôi môi màu hồng phấn không to son. Khác với vẻ ngoài trưởng thành xinh đẹp, Lydia kỳ thật là một cô gái rất đơn giản so với những người con gái khác, nàng là một công chúa chân chính, ở Hashim được cẩn thận chăm sóc và bảo vệ, vì vậy thế giới của nàng không phức tạp, bởi vì nhìn ra điểm này nên ấn tượng của Vu Duy Thiển đối với nàng rất tốt, nàng là một cô gái đáng yêu. “Không phải ngươi là em gái của hắn hay sao, chẳng lẽ hắn chưa từng quan tâm đến ngươi?” Khi đứng kêu taxi bên ven đường, Vu Duy Thiển hỏi nàng như vậy. “A! Hắn nói cho ngươi biết?” Lydia vẫn chưa biết chuyện này, nàng kinh ngạc mà cười rộ lên, “Ngươi thật sự là rất đặc biệt, Wirth. Chỉ có điều Leo sẽ không quan tâm đến ta, hắn chỉ biết la ta mắng ta, dùng ngữ khí ra lệnh không cho ta làm cái này, không cho ta làm cái kia, không được đến nước Mỹ, không được đến tìm hắn….” Không ngừng lên án, cho đến khi Wolf gọi được một chiếc xe, Lê Khải Liệt mở cửa xe rồi ném nàng vào băng sau, “Câm miệng của ngươi lại. Lydia, đừng quên thân phận của ngươi.” Ngữ khí của hắn thật sự thô lỗ, nhắc nhở nàng là công chúa thì phải biết lễ nghi, Lydia lộ ra biểu tình ngươi xem, ta nói có đúng không, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào xe, Wolf cũng đi theo nàng, hai người còn lại thì ngồi lên một chiếc xe khác, Vu Duy Thiển đóng lại cửa xe. “Kỳ thật ngươi rất quan tâm đến nàng.” Hắn nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Lydia “Nàng biết.” Lê Khải Liệt tháo xuống cặp kính mát, dường như cảm thấy phiền toái mà trách mắng một tiếng, “Chúng ta là cùng mẹ khác cha, nàng từ nhỏ đã sống tại Hashim, vẫn chưa bao giờ rời khỏi nơi đó, lần này không biết gặp phải chuyện quái quỷ gì mà lại đột nhiên muốn đến Mỹ thăm ta.” Vu Duy Thiển không hề mở miệng, nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, “Khi nào đến thì gọi ta.” Bởi vì phía sau lưng bị thương nên hắn không thể dựa vào ghế, chỉ có thể hơi nghiêng về phía trước, tư thế ngồi rất ngay ngắn, điều này làm cho hai người bọn họ đồng thời nhớ đến ở trên máy bay gặp được Takeda Koichi, người nọ vẫn duy trì tư thế Nhật Bản suốt chuyến bay, vô cùng nghiêm chỉnh. “Ngươi không biết hắn là ai? Một chút ấn tượng cũng không có?” Lê Khải Liệt đưa tay kéo Vu Duy Thiển dựa vào vai của mình, động tác rất tự nhiên, Vu Duy Thiển hơi mở mắt ra, tầm mắt dừng trên mặt của Lê Khải Liệt khoảng vài giây. “Không nhớ rõ, nếu ngươi muốn ta nhớ rõ tất cả những người đã từng gặp mặt thì đó là chuyện không có khả năng.” Đưa ra lời phủ định một cách hào phóng, hắn có thể chắc chắn mình không biết Takeda Koichi, hắn không hề có ấn tượng đối với người nọ, khi bọn họ xuống máy bay thì liền rời khỏi sân bay, Takeda Koichi không thể đuổi kịp, Vu Duy Thiển cũng không tính truy vấn đối với sự dị thường của người nọ. Đối với những việc mà hắn không có hứng thú thì hắn sẽ không bao giờ tốn thời gian để bàn luận về nó. Cũng bởi vì vậy mà Lê Khải Liệt không thể biết lý do tại sao Takeda Koichi lại có phản ứng thất thố một cách kỳ lạ như vậy. Từ khi quen biết với Vu Duy Thiển cho đến nay, hắn vẫn chưa thể xem là hoàn toàn hiểu biết Vu Duy Thiển, nhưng ít ra cũng biết một chút. Muốn đối phó với Vu Duy Thiển thì đôi khi dùng một vài thủ đoạn sẽ đạt được mục đích, nếu cứ một mực cương quyết thì chỉ càng gia tăng xung đột giữa bọn họ với nhau, người nam nhân này có thể đấm vào mặt hắn bất cứ lúc nào, bằng không thì chỉ thơ ơ đối với sự khiêu khích của hắn. Cái loại thờ ơ này cũng không phải là yếu thế mà là thật sự không thèm bận tâm. Đối với việc Vu Duy Thiển có đôi khi sẽ xem hắn là một đứa trẻ, Lê Khải Liệt không biểu lộ phản ứng quá lớn, tính nóng nảy và cáu kỉnh của hắn chỉ khi cần thiết thì mới có thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì thương tích của Vu Duy Thiển, hắn cũng không nói thêm bất cứ điều gì khiến người nào đó cảm thấy khó chịu. Hai chiếc xe dừng trước cửa khách sạn, Lê Khải Liệt tính buổi sáng hôm sau sẽ đến Manhattan, vào khách sạn năm sao có thể tránh cho tin tức bị tiết lộ, ít nhất cũng có thể cam đoan có một buổi tối yên tĩnh. Nhân viên quầy tiếp tân tươi cười tiếp nhận thẻ tín dụng trên tay Lê Khải Liệt, sau đó lại dùng giọng nói hơi ngập ngừng một chút, “Các ngài có cần thêm một cái gối hay không?” Lydia từ sau lưng Wolf đi ra, “Ta cần, gối thấp quá thì ta sẽ ngủ không ngon.” Vài tiếng cười khúc khích vang lên, những vị khách ở xung quanh đều giả vờ như không nghe thấy, biểu tình có một chút kỳ lạ, Vu Duy Thiển tiếp nhận chiếc thẻ để mở cửa phòng từ trên tay của người nhân viên quầy tiếp tân cũng có biểu tình kỳ lạ, sau đó hắn dẫn Lydia đang ngơ ngác đi về hướng thang máy, “Công chúa Lydia có lẽ không nên nghe những lời thảo luận đó thì tốt hơn.” “Xem ra ta đã làm trò cười?” Lydia cẩn thận hồi tưởng lại biểu tình của nhân viên quầy tiếp tân, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt có một chút ửng đỏ, Vu Duy Thiển dẫn nàng rời đi quả thật là rất đúng lúc, “Thật xin lỗi, ta không biết việc này, đây là chuyện mà một thục nữ không nên biết, có đúng hay không?” Nàng vừa cười vừa nhún vai, nhanh chóng quên đi sự hiểu lầm của mình. Nhân viên phục vụ khách sạn không thấy có phụ nữ đi theo nên muốn hỏi mấy nam nhân có cần phục vụ đặc biệthay không, không ngờ lại bị Lydia hiểu lầm, Vu Duy Thiển xử lý rất tốt khiến nàng cảm thấy thật khoái trá, vì thế lại càng có nhiều hảo cảm đối với hắn, “Wirth, ngươi thật sự thích Leo hay sao? Hắn và ngươi đều là nam nhân, ngươi bị hắn hấp dẫn?” Nàng tò mò hỏi, nhìn thấy Lê Khải Liệt từ phía sau đi đến nhưng cũng không thu hồi nghi vấn của mình, tiếp tục chờ hắn trả lời. “Đúng vậy, ta bị hắn hấp dẫn.” Vu Duy Thiển cũng nhìn thấy Lê Khải Liệt đến gần, hắn trả lời như vậy dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, khi thấy trên khuôn mặt hơi bị trầy xước một chút nhưng lại càng lộ ra sức quyến rũ đầy nam tính đang xuất hiện ý cười tự mãn thì Vu Duy Thiển lập tức nói thêm, “Nhưng ta cũng rất ghét hắn, hắn quan hệ lung tung với người trong giới, lại tự cao tự đại, lúc nào cũng gây phiền phức.” Ý cười trên mặt của Lê Khải Liệt lập tức biến mất, thang máy mở ra, Vu Duy Thiển cười khẽ mà đi vào, từ trong mũi phát ra một chút âm thanh rất nhỏ mang theo ý tứ khinh thường, Lê Khải Liệt gầm lên rồi đuổi theo, từ phía sau nhào đến mà ôm chặt cổ của Vu Duy Thiển, “Lúc nào cũng gây phiền phức, là nói ta hay sao? Ta làm cho ngươi cảm thấy phiền phức?” Hoàn toàn không thèm để ý có Lydia và Wolf ở đây, hắn vô cùng thân mật mà dùng cằm cọ nhẹ bên cổ của Vu Duy Thiển, hai gò má nhanh chóng bị tát vài cái, nhưng thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm, bởi vì Lê Khải Liệt vẫn cố chấp như cũ, tiếp tục tiến công không chịu lui, Lydia nhìn rõ tình cảnh này trước mắt, sau đó hơi cúi đầu mà nhìn xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]