Đối diện trong tình huống dây dưa nguy hiểm, Vu Duy Thiển không trả lời. 
Thái độ thản nhiên này làm cho người ta cảm thấy thất bại, khiến Lê Khải Liệt cảm thấy khó giải quyết, muốn tiến đến nhưng lại do dự, Vu Duy Thiển là người đầu tiên làm được chuyện này. 
“Ngươi không tin tình yêu, ngươi chỉ biết cảm giác hiện tại, thật sự trung thành với dục vọng dã thú của mình.” Quan sát biểu tình của Lê Khải Liệt, vẻ mặt của đối phương mơ hồ hiển lộ sự nôn nóng, Vu Duy Thiển hứng thú cất lên một tiếng cười. 
“Nói ta là dã thú?” Lời chế nhạo của Vu Duy Thiển được đáp lại bằng một nụ hôn đau đớn, ngay cả máu tươi gần như cũng bị hút ra. Ở trên cổ họng của hắn, mạch máu trên da không thể chịu nổi sự tàn phá như vậy, bắt đầu hiện lên một dấu vết đỏ sẫm. 
“Đau quá, ngươi buông ra cho ta, vô liêm sỉ.” Đẩy đầu của Lê Khải Liệt ra một chút, Vu Duy Thiển ngẩng cổ lên, ngay sau đó là một nụ hôn dịu dàng được hạ xuống, bao trùm nơi hắn cảm thấy đau đớn, Lê Khải Liệt khẽ liếm lên màu sắc đỏ sẫm kia, đầu lưỡi như mang theo một chút tình ý nhẹ nhàng lướt qua. 
Mềm mại lại cứng rắn, không thể nào kháng cự. 
Trong đầu của Vu Duy Thiển hiện lên vô số hình ảnh trắng đen, sống quá lâu, hồi ức lại lần lượt ùa về, nhưng đã mất đi sắc thái trước kia, vật đổi sao dời, vô luận chuyện trước mắt chân thật như thế nào, vào một ngày nào đó chuyện này cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311468/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.