“Khi ta đưa ngươi đi là đã khóa cửa.” Lê Khải Liệt ở sau lưng hắn cũng vươn tay sờ lên mặt tường, hắn nhớ lại lúc ấy, vô cùng khẳng định. 
“Cửa sổ bị vỡ, có lẽ có người từ cửa sổ tiến vào.” Vu Duy Thiển đứng ở ngã rẽ cầu thang, tầm mắt bắt đầu dò xét từ góc phòng khách, sau đó dừng lại trước cửa sổ, “Nơi đó cũng có.” 
Phía dưới khung cửa sổ, giữa những mảnh thủy tinh vỡ vụn có vài giọt máu, “Đây không phải là lần trước lưu lại, nhìn xem hình dạng giọt máu.” Vu Duy Thiển chỉ xuống phía dưới cửa sổ, “Đây là từ cơ thể người nhiễu xuống, không phải tình trạng bị vấy máu.” 
Vết máu bắn ra do bị chấn động sẽ có hình dạng khác biệt với vết máu nhỏ giọt, Lê Khải Liệt gật đầu, đồng ý quan điểm của hắn. Thấy vẻ mặt của Vu Duy Thiển chăm chú, Lê Khải Liệt nhịn không được mà huých vào vai hắn, không biết là trêu chọc hay là chế nhạo, “Đừng bảo ngươi cũng đã từng làm thám tử tư?” 
“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được.” Vu Duy Thiển không hề bận tâm, tiếp tục tìm kiếm những điều khác thường trong phòng, Lê Khải Liệt ở sau lưng nhìn hắn, đôi mắt màu tro lục vẫn không nhúc nhích, trong ánh sáng chập chờn, nhìn không ra bên dưới vẻ ngoài là cảm xúc gì, đến khi cước bộ của Vu Duy Thiển bỗng nhiên dừng lại thì Lê Khải Liệt mới nhàn nhã bước đến. 
“Lại tìm được cái gì?” Hắn đứng bên cạnh Vu Duy Thiển, sau đó phát hiện ngoại trừ ngã rẽ nơi cầu thang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311466/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.