Góc đường vắng vẻ, ánh đèn nê-ông từ xa xa chiếu rọi, theo cửa sổ bị phá nát mà vọng vào, người trong phòng thoạt nhìn nhiều nhất chỉ là suy yếu, phi thường suy yếu nhưng không hề có bộ dáng của một kẻ sắp chết, rèm che đã sớm bị bắn tơi tả đang phất phơ trong gió, tầng mây lửng lờ trôi, lộ ra ánh trăng bị che khuất, làm cho đêm tối trở nên sáng ngời, cũng làm cho Lê Khải Liệt nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trong phòng.
“Là….là thật….ngươi thật sự không chết!” Sát thủ bị Lê Khải Liệt chế ngự, cặp mắt lại cực lực trợn to một cách hưng phấn đến mức trở nên run rẩy, “Ngươi bất tử, trên người của ngươi có….”
Quác—Một tiếng chim kêu đột ngột vang lên, vài sợi lông đen từ trên trời rơi xuống, một con quạ đen dừng trên đỉnh, nó từ trên cao nhìn xuống vài người dưới chân.
“Wirth!” Tiếng bước chân tiếp cận rất nhanh, quạ đen kêu to một tiếng rồi lượn xuống, dừng trên vai một bé gái mặc chiếc váy bằng lụa màu đỏ sậm, những lọn tóc xoăn nhỏ màu nâu vàng, đây không phải là lần đầu tiên Lê Khải Liệt nhìn thấy nàng.
Nhìn thấy Vivian quay trở lại, Vu Duy Thiển biết nàng đang lo lắng cho mình, hắn lắc đầu đối với nàng, “Vivian, đừng lại đây.” Hắn và nàng đều biết hắn sẽ không có việc gì.
Không phải lần đầu tiên đối mặt với tử vong, hắn đã quen với loại đau đớn và lạnh lẽo này.
Sau khi sát thủ nhìn thấy Vivian thì đột nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Lê Khải Liệt suýt nữa đã để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311452/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.