“ Dương Cảnh, ngươi xuống dưới tìm” 
Tư Đế trầm mặc, Dương Cảnh rõ một tiếng, sau đó nhanh chóng lặn xuống dưới áo sen kia. Từng lớp từng lớp lá sen tách ra, để lộ mặt nước trong veo bị khuấy bùn lên thành màu đục 
Tim ta đập mỗi lúc một nhanh, Tư Đế nhìn biểu hiện của ta, sợ rằng ta lại giống như lần trước không chịu được mà lại bị động thai nên cẩn thận dìu ta xuống dưới chân cầu ngồi nghỉ ngơi 
Hắn đứng bên cạnh ta, nhìn lên gốc cây diệp phía xa. Ta theo tầm mắt của hắn cũng hướng về gốc cây đó. Tư Đế xoa đầu ta: “ Ly Tuyết, một lát nữa bất luận có tìm được người hay không nàng cũng đừng kích động” 
Ta khẽ gật đầu, Tư Đế lúc này có vẻ đã an tâm. Sau một lúc tìm kiếm, mặt nước trong vắt bây giờ đã bị khuấy đục cả lên, những chiếc lá sen rách ra tơi tả nổi trên mặt nước 
“ Thái Tử, không tìm thấy người.” 
Dương Cảnh từ mặt nước ngoi lên, ta liền theo đó mà nhìn qua… Không thấy người? Vậy thì Bạch Anh hiện tại đang ở đâu cơ chứ. Nỗi lo lắng trong lòng ta lại như lửa đốt, ta bất giấc đưa mắt nhìn xung quanh một lượt 
“ Dù sao Đinh Lan Thủy tạ này rộng lớn như vậy cũng không chỉ có duy nhất một cái hồ này. Còn một hồ nước nữa, nhưng nước không sâu” 
An Cảnh Khôi vừa đỡ Dương Cảnh lên khỏi mặt nước vừa nói. Ta ngẫm nghĩ một lúc, sau cùng Tư Đế lại gật đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-quan-ly-tuyet/3081046/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.