Một lúc sau nô tì đó quay lại, nhưng là theo sau lưng Nghiêm Tư Đế. Trong lòng ta thầm chửi một tiếng, bảo nàng ta đi nghe ngóng tình hình chứ có bảo nàng ta đi rước của nợ này tới cho ta đâu 
“ Ngươi lại rảnh rỗi đến đây làm gì?” 
“ Ta tới chơi với Thước Đông, không phải chơi với nàng” 
Ai cần nhà ngươi tới chơi với ta, ta tự chơi một mình cũng được. Nếu hắn đã tới đây rồi, thì tự mình chơi với thằng bé là được, ta về tẩm cung của ta nghỉ ngơi là tốt nhất. Thế nên ta đứng dậy, trực tiếp để lại cho hắn một bóng lưng mĩ miều 
Chưa đi được ba bước, ta liền nghe tiếng khóc vang lên ở phía sau lưng, kèm theo đó là mấy chữ cô cô rất thảm. Ta đành quay người lại, nhìn thằng nhóc còn đang mếu máo kia, thở dài một hơi 
“ Đang yên đang lành, ngươi chọc nó làm gì?” 
Tư Đế đặt thằng bé xuống đất, thằng bé lật đật chạy tới ôm chân ta: “ Thúc bảo cô cô ghét Thước Đông nên mới bỏ Thước Đông đi, huhu”. Ta không nhịn được, đành cúi xuống xoa đầu nhóc dỗ dành, sau đó bế nhóc lên, nhìn điệu cười châm chọc của Nghiêm Tư Đế, ta chỉ hận không thể chạy qua đạp cho hắn một phát 
“ Được rồi, ngoan, không khóc nữa, chúng ta đi, không chơi với tên trứng thối đó nữa nhé”. Hắn nghe thấy vậy thì sắc mặt ngay lập tức thay đổi trở nên xám xịt, ta đắc ý cười một tiếng rồi ôm nhóc con rời đi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-quan-ly-tuyet/2645023/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.