Tiêu Lăng nằm trong ngực hắn khóc rồi thiếp đi từ lúc nào không biết. Hắn nhìn khuôn mặt còn đang vương vấn những giọt u buồn thì vội đưa tay xóa đi. Hắn hôn nhẹ lên mắt nàng, rồi cẩn thận đặt nàng trên giường đá, giọng có chút mềm lại:
- Nàng yên tâm, chỉ cần có ta ở đây không một ai có thể ức hiếp được nàng! A Khờ ta nói được thì nhất định sẽ làm được.
- Ùm...
Trong mơ màng nàng khẽ đáp lời hắn, trên môi lưu lại một nụ cười nhạt. Còn hắn thì vung tay đập mạnh vào tảng đá bên cạnh như là một lời thề kiên định. Không có bất kỳ một thứ âm thanh nào phát ra nhưng tảng đá đã hóa thành bột mịn mà phân tán đi. Chúng nữ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều thầm khiếp sợ. Trong lòng các nàng lại càng hâm mộ Tiêu Lăng nhiều hơn. Bởi vì ở trong cái thế giới này có một nam nhân như thế quan tâm, chăm sóc và bảo vệ thì đó chính là một điều hạnh phúc của nữ nhân. Các nàng cũng muốn có một nam nhân như thế. Nhưng một nam nhân như vậy liệu có cần các nàng hay không? Các nàng đang lo lắng, đang sợ hãi; bởi thế giới này thật sự quá tàn nhẫn.
- Này, các nàng nhìn ta như vậy làm cái gì? Còn không mau đi giúp ta thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cơm tối!
Ánh mắt hắn nhìn đến làm các nàng sợ chết khiếp.
- Ta đáng sợ đến như vậy sao?
Hắn tự lẩm bẩm trong miệng, rồi không để ý đến các nàng nữa. Tiểu Long thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/188362/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.