Lại qua đi một cái nửa năm thời gian, A Khờ hôn mê vẫn còn chưa tỉnh. Trong phòng hắn hiện tại đang đứng hai người nữ nhân vừa xinh đẹp vừa hoang dã, phóng túng. Nhưng tuyệt nhiên mấy tên nam nhân đứng ở bên cạnh các nàng không có sinh ra cái gì dị tâm.
- Đứa nhỏ đó đang bế quan tiến cấp rồi sao?
- Dạ, vâng! Thiếu chủ nhân đang bế quan tiến cấp, phu nhân có cần tiểu nhân đi làm việc gì hay không?
- Ùm, vậy được rồi, các ngươi lui hết ra ngoài đi! Nhớ bảo vệ an toàn cho thiếu chủ, đồng thời cũng không cho phép kẻ nào lai vãng trong phạm vi vạn dặm. Tên nào dám trái lệnh thì cứ giết đi. Bên ngoài đã có A Đặc Mễ tướng quân trấn giữ rồi, các ngươi cứ phối hợp mà làm là được!
- Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay!
Trương Tuấn vừa bước lui ra khỏi phòng, trên mặt vết sẹo không thể nào che dấu được sự tàn nhẫn bên trong ánh mắt của hắn. Thế nhưng khi nhìn vào căn phòng của vị chủ tử còn chưa có gặp mặt này, hắn vậy mà thở dài một hơi:
- Ài, đại nhân khi nào mới tỉnh đây? Không biết có phải là ngài muốn thử thách lòng trung thành của ta hay không. Thế nhưng đã qua một năm thời gian rồi a! Ngài còn không tỉnh lại, lẽ nào cả đời ta lại cam chịu bị nhốt ở nơi này hay sao?
Trương Tuấn ngửa cổ lên trời mà thở ra một hơi:
- Ai, vẫn là ta tính toán sai lầm một chút. Nhưng cũng không sao, càng như vậy giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/1470010/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.