Các nàng nhìn cây hung khí trên người hắn, lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của đồng bạn. Bên trong ánh mắt của mười một nữ sát thủ này ẩn chứa vài tia khác thường không thể nào che dấu được. Hắn hơi giật mình mà đứng sững lại, nhưng khóe miệng liền ngay lập tức cười tà:
- Này, các ngươi không phải là thấy ta quá soái, nên muốn câu dẫn ta đấy chứ!
Hắn cố ý hất ngược tóc ra sau, vẻ mặt vô cùng tự mãn. Mấy ý nghĩ tốt đẹp trong đầu các nàng nhanh chóng tan biến đi hết, mà thay vào đó là sự khinh bỉ như nhìn một tên vô lại, đê tiện. Khí linh đột nhiên từ trong tòa tháp nói ra:
- Chủ nhân, ngươi mà còn dây dưa không đem mấy nữ nhân kia ra cứu thì lát nữa sẽ có mấy khối người băng để cho ngươi đem về làm vật trang trí đấy!
A Khờ bây giờ mới nhớ đến chuyện "chính sự" này, hắn không khỏi liếc mắt nhìn nó:
- Này, không phải là từ nãy đến giờ ngươi đều nhìn lén ta làm việc đấy chứ?
Nghe mấy lời nghi ngờ của hắn, nó vội ho lên một tiếng:
- Chủ nhân, ngươi cũng quá xem thường ta rồi, ta không có ham muốn đó!
- Ồ, ta quên mất là tên khí linh nhà ngươi còn chưa có trưởng thành. Ài, đáng tiếc, thật là đáng tiếc a!
Nó nhìn vẻ mặt của hắn như nhìn thấy một tên quái thai, nó nhanh chóng lùi lại vào trong bảo tháp để mặc cho hắn tự mình thỏa mãn với chính mình. Khí linh bỏ đi rồi, A Khờ cũng không có thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/1469967/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.