Một tháng này đối với A Khờ mà nói, là khoảng thời gian sinh hoạt khoái hoạt nhất ở trên đời. Mới lúc ban đầu biết mình mang cốt nhục của hắn, Nhược Lan còn cố ý không cho hắn ở gần chung đụng. Nhưng từ chối được lần một, lần hai lại không cản được lần ba. Cuối cùng nàng cũng chắp nhận cùng hắn ăn nằm một chỗ. Ban ngày thì hái long quả chia ra mà ăn, ban đêm thì điên đảo lăn lộn cho tới khi trời sáng mới chịu ôm nhau mà ngủ. Một ngày này, Trần Lâm thấy long quả trên cây còn không có bao nhiêu trái, lại thấy thời hạn ước hẹn của Long Tinh Nguyệt đã tới, nên hắn không chút cố kỵ mà vặt sạch sẽ long quả trên cây. Nhìn hắn ôm một bụng trái cây đem về, Nhược Lan hai mắt trợn trừng mắng:
- Ngươi muốn làm gì? Hôm nay mà ngươi ăn hết số long quả này, thì ta mặc xác ngươi muốn ngủ đâu thì ngủ. Ta không muốn đứa nhỏ trong bụng bị ngươi làm cho hỏng mất.
Nàng nói xong sợ hắn giữ lại nên ngay lập tức tìm chỗ mà chạy đi. Hắn nhìn nàng hốt hoảng như nhìn thấy quỷ, vội vàng la lên thất thanh:
- Này, nàng lại muốn nghĩ đi đâu thế hả? Ta chỉ muốn dùng long quả để tăng thực lực, như vậy mới có thể bảo vệ được mẹ con hai người. Chuyện ta mơ thấy đã kể rõ ràng cho nàng nghe rồi còn gì. Tương lai ta phải cùng người tranh tranh đấu đấu, không mau chóng tăng thực lực thì làm sao lo cho nàng và con. Hiện giờ ta mới đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/1469927/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.