A Khờ cùng với chúng nữ sau khi dùng xong bữa tối thì chia vào hai phòng để nghỉ ngơi. Kim Sí trở về nhân hình ở cùng phòng với chúng nữ. Còn hai đứa con của nàng thì sang phòng của A Khờ nằm chung với Tiểu Long. Còn hắn thì một mình lẻn đi ra ngoài, lần đến căn phòng của cô gái nhỏ ở trên tầng thứ ba. Hắn vừa mới từ phòng bên cạnh mò đến đã nghe thấy tiếng ông lão bình thản nói: - Vị tiểu hữu này đêm khuya không ở trong phòng nghỉ ngơi lại ra ngoài vào giờ này làm gì? Hắn biết mình đã bị phát hiện nên không cần giả vừa nữa, mà cười nói: - Ta chỉ thấy hiếu kỳ một nơi như chỗ này làm sao lại có hai cái nhân vật lợi hại như vậy lẩn trốn đây? Chẳng lẽ đây là một cái hắc điếm sao? Ông lão khẽ cười, vừa nhấp trà vừa nói: - Nếu như tiểu hữu gọi đây là hắc điểm thì nó chính là hắc điếm vậy. Còn nếu như tiểu hữu gọi nó là bạch điếm thì nó đương nhiên là bạch điếm rồi! Lão nói nước đôi như vậy vừa khéo đem câu trả lời giao lại cho hắn. Hắn trong lòng thầm mắng một cái lão hồ ly. - Ha ha, ta chỉ là hiếu kỳ hỏi vậy thôi, xin lão tiền bối đừng để mấy lời ấy ở trong bụng. Lão lúc này mới đặt tách trà xuống bàn làm bộ thở dài nói: - Ài, bụng ta vốn dĩ không có chứa nhiều thứ như vậy. Nếu tiểu hữu đã có nhã hứng ghé chỗ lão đàm đạo, thì có thể tùy tiện mà kiếm một chỗ ngồi xuống. Lão đây xương cốt đã muốn yếu rồi, e rằng đi lại không tiện. Lão đã nói đến đây rồi hắn cũng chỉ đành phải mở cửa mà đi vào. Giữa căn phòng đặt một cái bàn nhỏ, phía trên còn có hai cái tách trà vẫn còn đang bốc hơi. Một cái là lão đang uống, còn một cái thì như vừa mới rót ra không lâu nhưng mà chẳng thấy người đâu cả. Có điều làm hắn chú ý nhất chính là tên người hầu lúc nãy đang ngồi ở bên cạnh lão nói chuyện gì đó vui cười rất là bình thản. - Ta nói một tên bồi phòng như tiểu huynh đệ làm sao lại kỳ quái như vậy, hóa ra lại là cô nương Xuân Nhi ở chỗ này. Ta thật hiếu kỳ không hiểu, một cô nương xinh đẹp như cô giả cái gì trang mà trốn ở chỗ này làm chi đây? Lúc này tên người hầu cười lên khanh khách, nói: - Ta nói công tử vẫn rất tinh mắt khi nhìn nữ nhân nha! Ta giả trang như vậy mà người cũng nhận ra. Hắn cười mà không cười nói: - Ta nói, có tên người hầu nào mặt trắng tay trơn, thân hình lại đẫy đà như cô nương hay không? Với lại trên người hắn còn có mùi hương nước hoa lưu lại. Đừng nói là ta, cho dù là người khác cũng nhận ra đây rõ ràng là một cái nữ nhân. Chỉ có điều ta không nghĩ đến lại là cô nương mà thôi. Nàng bị nói đến có chút xấu hổ, lườm hắn: - Hừ, không phải là tiểu thư nhờ cậy ta cũng chẳng thèm đến đây để gặp lại ngươi. - Ồ, Tiểu Nhu cũng biết ta sẽ tới đây sao? Hắn nói đến đây lại nhìn một già một trẻ trước mặt: - Ta có chút hiếu kỳ không hiểu, cô nương là người của yêu tộc làm sao lại dám đến đây một mình? Lẽ nào hai người các ngươi có cái gì gọi là hay sao? Nghe cái kiểu nói lấp lửng của hắn, nàng liền muốn mắng cho hắn một trận. Nhưng thấy ông lão vần bình thản uống trà thì nàng mới hơi chút kiềm chế lại, vẻ mặt không mấy gì vui vẻ nói: - Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ lung tung, ông ấy là cha của cha ta. Còn ta là con của con ông ấy, ngươi nói xem chúng ta là có quan hệ thế nào? Hắn vỗ đầu một cái phốc, giả ngu nói: - Ồ, thế hai người là quan hệ gì? - Ngươi... ngươi là đang giả ngu hay là cố tình không biết? Nàng nghiến răng nghiến lợi muốn đánh hắn. Hắn lại nhún vai cười: - Vậy mẹ cô là lang nhân sao? Nàng lúc này mới hừ nhẹ, nói: - Coi như ngươi cũng không có quá ngu! - Hè hè, tên ta là A Khờ a, ta đương nhiên sẽ rất khờ nha! - Xì... iiii... Nàng bị hắn chọc cho phải che miệng cười. Mãi một lúc sau mới tức giận nói: - Ngươi mà khờ thì trong thiên hạ này còn có kẻ nào dám tự xưng mình thông minh nữa sao? Ngươi ngay cả tiểu thư cũng lừa được, ta cũng... Hừ, hừ! Nói tóm lại tên khờ nha ngươi rất là đáng ghét, rất hay thích đi lừa người khác. Nàng nói xong có chút khát nước mà đem chén trà hắn đang cầm trên tay đoạt lấy rồi uống cạn. Hắn nhìn nàng nhìn đến có chút chăm chú. Nàng sẵn giọng nói: - Thế nào, có phải nhìn ta rất là xinh đẹp hay không? - Ta chỉ thấy kỳ lạ một điều là, chẳng phải truyền lưu có kể lại rằng nhân yêu kết hợp sau khi sinh con tinh huyết sẽ không thuần, nên là con cái của bọn họ sẽ không tu luyện được pháp thuật hay sao? Ông lão lúc này mới đặt chén trà xuống bàn, rồi nhìn hai người trẻ tuổi bên cạnh có chút tiếu ý cười: - Vậy tiểu hữu đã nghe qua chuyện một nhân loại lại mang trong người long huyết, rồi dẫn theo một con rồng đi dạo hay chưa? Lời lão nói làm cho hắn giật thốt, suýt chút nữa đã đứng bật dậy. Xuân Nhi ngồi bên cạnh cũng liếc mắt nhìn đến. Hắn lại giả vờ như không có chuyện gì mà cười lớn: - Ha ha, lão tiền bối thật biết nói đùa! Mấy chuyện như thế quả thật là ta chưa từng nghe nói qua a! - Ài, có những chuyện chưa nghe nói đến cũng không có nghĩa là sẽ không có. Đời lão đi qua rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều chuyện. Chỉ duy nhất có tiểu hữu là ta nhìn đến có chút không thấu. Phải chăng là ta đã già rồi hay không? Nghe lão than thở hắn cũng vội than thở theo: - Ài, thương sinh vốn dĩ mịch mờ, lòng người tịch mịch cũng là lẽ tự nhiên. Có những thứ lão tiền bối nhìn không rõ ràng không phải là do tiền bối nhìn không thấu đến, mà căn bản là ánh mắt của người quá sâu làm cho những thứ nông cạn cũng trở thành khó hiểu. Đó cũng coi như là lẽ thường tình của tự nhiên! - Thật thế sao? Ánh mắt lão đột nhiên sáng như đuốc nhìn đến làm cho hắn suýt chút nữa là đem tách trà trên tay đánh rơi. - Hà hà hà! Người xem, ta suýt chút nữa thì bị người dọa cho sợ đến nỗi tách trà cũng không cầm vững rồi đây này. - Xảo trá, người như ngươi mà cũng biết sợ hay sao? Xuân Nhi hai tay đang chống cằm nhìn sang hắn bĩu môi nói. Hắn thì bị nàng làm cho tức muốn lộn ruột. - Ta nói, cô nương là cái người có gia giáo, ăn nói sao lại thô lậu như vậy? Ở trước mặt tiền bối như là ông của cô nương đây nếu ta không có chút sợ hãi là đang xem thường người, như vậy chẳng phải ta rất bất kính hay sao? - Tiểu hữu lại nói sai rồi, ở nơi này hầu hết là dựa vào thực lực để phân định vai thứ. Chỉ có người thân trong nhà mới dùng đến vai vế. Mà hình như ta với tiểu hữu thực lực cũng là đồng giai, hơn nữa lại không có thân thích. Bởi vậy ta với tiểu hữu làm sao có thể phân định trên dưới được đây? Ta nói như vậy có đúng không? Hắn làm bộ như rất là suy tư, rồi khó khăn liếc qua nhìn Xuân Nhi, lại hơi nhếch miệng cười. Cuối cùng mới làm bộ đứng dậy cung kính nói: - Người thật tình là chưa nghe Xuân Nhi nói qua chuyện gì sao? Ta với nàng từ trước đã tự đính ước với nhau. Hôm nay ta cố ý đến đây là theo lời nàng mà đến, còn có cả lễ vật làm quà ra mắt người nữa đây. Hắn nhanh tay lộn một cái lấy ra viên nội đan của Hắc Ưng đặt ở trong tay, rồi cung kính dâng lên trước mặt: - Người xem, món lễ vật này có thể làm quà ra mắt của cháu rể hay là không? Hắn động tác và lời nói nhanh đến mức làm cho Xuân Nhi không kịp phản ứng. Đến khi nàng muốn phản ứng lại đã bị cánh tay của hắn kéo vào trong người: - Hai người chúng ta là thật tâm yêu thương nhau, kính xin tiền bối suy xét cho! Lão không có nhìn đến viên nội đan ở trong tay của hắn, mà đưa mắt nhìn đến cháu gái của mình. Nàng nhìn thấy trong mắt lão có cái gì đó không đúng, lại sợ nói lời sai lầm sẽ làm cho lão nổi giận mà đánh chết A Khờ. Nàng biết lão thừa sức làm việc đó, còn cái tên ngốc này lại cố ý chọc giận lão. Nàng thật sự hối hận tại sao lại đi đến chỗ này đợi hắn làm cái gì kia chứ. - Chuyện này là thật sao? Trong lời nói của lão có ẩn chứa linh lực. Chỉ cần một khi nàng phủ nhận là lão sẽ không buông tha cho hắn. Một tên tiểu tử mới bước chân vào thánh cấp lại dám ở trước mặt lão động tay động chân với cháu gái lão, đây chính là vảy ngược của lão. Trước đây cũng có vài tên không mắt, lời nói có chút vô lễ với nàng mà bị lão phế hết linh lực ném đi ra ngoài. Tên A Khờ lần này còn nham nhở ôm nàng ngay trước mặt lão, làm sao mà lão không giận được. Nàng không dám chần chừ mà ấp úng nói: - Chuyện này... thật ra là... chuyện này... Nàng vừa không muốn thừa nhận, lại vừa không muốn ông nội nổi giận. Cứ lúng túng ở giữa nửa ngày mà không biết phải trả lời như thế nào. Đúng lúc này, ông lão đột nhiên lại phá lên cười: - Ha ha ha, tuổi trẻ, tuổi trẻ vẫn là rất tốt a! Thôi được rồi, nếu như nha đầu này không có phản đối thì ta có thể thay mặt cha nó đồng ý mối hôn sự này. Chỉ có điều, ngươi phải hứa với ta là sau này sẽ chăm sóc tốt cho nó. Đồng thời, ta để ý thấy bên ngươi người còn có rất nhiều nữ nhân, mà xem đám nữ nhân này có quan hệ với ngươi cũng không phải tầm thường. Còn có cả thánh nữ của lang tộc nữa, đứa trẻ này làm người cũng không tệ. Ta không biết ngươi bây giờ và sau này có bao nhiều nữ nhân, nhưng chỉ cần ta biết ngươi làm chuyện gì tổn thương đến Xuân Nhi thì cho dù ngươi có là long thần ta cũng sẽ đến tìm ngươi để mà tính sổ. Lão nói xong liền biến thân đi mất. Ngay cả A Khờ cũng không biết lão đi ra bằng cách nào. Hắn có cảm giác như càng tiếp xúc nhiều với thế giời này hắn càng trở nên nhỏ bé hơn. Trong lúc cả hai còn đang đứng thất thần thì cánh cửa phòng một lần nữa được mở ra. Một khuôn mặt thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang mở to mắt nhìn một gã đàn ông đang ôm lấy một gã người hầu vô cùng thân thiết. - Các ngươi làm sao lại ở trong phòng của ta? Câu hỏi của nàng đánh vỡ bầu không khí lúc này. A Khờ nhìn thấy ánh mắt quái dị của nàng nhìn đến có chút lấy làm kỳ. Mà Xuân Nhi thì hốt hoảng đẩy hắn ra mà hô lên: - Cô cô, người làm sao lại đi vào phòng của con? Thiếu nữ nhìn đến khuôn mặt của tên người hầu, mãi một lúc mới nhận ra người quen mà kinh ngạc hỏi: - Ồ, là Xuân Nhi đó sao? Ngươi làm sao lại thành ra cái bộ dạng này? Còn nữa, sao hai người lại ở trong phòng của ta mà ôm nhau? Nàng lại hỏi đến làm cho hai người không biết phải trả lời như thế nào. Thì ra căn phòng mà hai người đang đứng đã bị ông lão tráo đổi. Đến khi hai người nhận ra được thì đã có chút trễ. - Ha ha ha, tên tiểu tử nhà ngươi dám lợi dụng tiểu Xuân Nhi để lừa ta sao? Ta cho tiểu nha đầu kia tới đối phó các ngươi, xem các ngươi làm sao mà trốn thoát đây! Ha ha ha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]