Mấy chữ lạnh nhạt quanh quẩn trong thiên địa một cách đột ngột, chui vào mỗi góc, sau đó thiên địa lắc lư.
- Ai nói ngươi sợ? Giết một con kiến như ngươi, ta có gì phải sợ?
- Nếu ngươi không sợ thì tại sao run rẩy? Nếu ngươi không sợ tại sao mauchóng lộ ra lá bài cuối cùng như vậy? Nhưng hình như cũng vô dụng, trong thiên địa này ta chỉ nghe thấy hơi thở nhu nhược.
- Tiểu tử, đichết đi. Ngươi chỉ dựa vào Thủy Long, Tinh Diệu dùng sinh mệnh đổi lấycông kích mới huênh hoang một lúc. Nếu chỉ bằng vào chính ngươi thì sớmđã chết. Bây giờ đại tai nạn, hỗn độn chi kiếp của ngươi đã bị ta đánhnát ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Ngươi còn lấy ra cái gì để huênhhoang?
Giọng Chuyên Húc vang lên bốn phương thiên địa. Thiên địađang thu nhỏ, hoàn nguyên, tất cả hồi phục bản chất. Mỗi hồi phục mộtchút thì hỗn độn khí tức bên trong sẽ đậm thêm một phần, Sở Nam chịucông kích trọng thương mười phần. Quan trọng nhất là lực lượng hồi phụcbản chất này sắp hồi phục Sở Nam lại.
Sở Nam từ bỏ chống cự, cảmgiác tất cả quỹ tích. Trong Càn Khôn mặc kệ nói như thế nào thì ChuyênHúc nghiền ngẫm trọng sinh hỗn độn thời gian phi thường lâu, có lẽ tạimột vài chỗ có thể tham khảo một phen. Chuyên Húc thấy vậy càng khẳngđịnh suy đoán trước đó của mình.
- Ngươi độ qua bảy lần hỗn độnchi kiếp, cơ thể của ngươi đã có hỗn độn khí tức, hôm nay, ta mượn hỗnđộn khí tức của ngươi trọng sinh hỗn độn!
- Ngươi không được.
- Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448813/chuong-2186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.