Thiên Tử giả cười nói:
- Các ngươi đương nhiên là phải chết, nhưng không thể tự sát, phải ra Sở Nam tự mình động thủ giết chết các ngươi mới được!
Lời nói chất chứa khí lạnh âm trầm, mặc dù Sở Nam nhìn thấy hy vọng thành công cũng cảm giác được.
Thiên Tử giả nói với Thiên Tử thật:
- Đều nói ngươi trọng tình trọng nghĩa, ta đã nghĩ nhìn xem, ngươi hôm nay như thế nào đi trọng tình trọng nghĩa, ngươi muốn mạng sống của các nàng hay là phụ mẫu của ngươi?
Thiên Tử gào thét:
- Ta muốn mạng của ngươi!
Thiên Tử phun bãi máu.
Điệp Y đi tới, nói với Thiên Tử:
- Sở Nam, hãy ra tay, chết trong tay ngươi ta không hối tiếc.
Thiên Tử, Lâm Tuyết Nhiên cùng hét lên:
- Không được!
Tiểu Tinh cũng bước lên trước để Thiên Tử ra tay. Mạng của họ vốn là Sở Nam cho, trả lại hắn cũng theo lý thường. Quan trọng nhất là bọn họ nguyện ý chết vì Sở Nam.
Cuối cùng Trịnh Vĩ Tán đứng dậy nói:
- Sở Nam, ta không còn yêu cầu gì, chỉ cần báo thù cho ta là được.
Nói tới đây Trịnh Vĩ Tán siết chặt Bội Tư Ngọc, dịu dàng nói:
- Ta không giữ lời, không thể bảo vệ nàng nữa.
Bội Tư Ngọc cười nói:
- Ta cùng chàng.
Vạn Trận lão tổ ngây ra, gã biết Sở Nam trọng tình trọng nghĩa, nhưng càng biết cha mẹ của hắn có địa vị nhiều cỡ nào trong lòng hắn. Nghĩ vậy, Vạn Trận lão tổ thất hồn lạc phách, gã vốn tưởng sẽ theo hắn cười đến cuối cùng, không ngờ gặp phải tình cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448787/chuong-2159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.