Sở Nam nghe vậy thì lòng định kế hoạch.
Sở Nam nghĩ tới liền nói với Tất Điêu Không:
- Vốn định phá xong phù trận cứu ngươi nhưng bây giờ phải chờ chút.
Tất Điêu Không đang hồi ức không để ý tới lời Sở Nam nói, cấm vụ đậm đặc lăn cuồn cuộn.
Tất Điêu Không vội nói:
- Không cần chờ, hiện tại cứu ta, ta thà đồng ý với ngươi thêm một điều kiện, ta...
Sở Nam đánh gãy lời của Tất Điêu Không:
- Ngu ngốc, không lẽ ngươi không muốn tìm kẻ đã hại ngươi sao?
Tất Điêu Không ngây ra, nghĩ lại cũng đúng. Nhưng gã bị khốn lâu như vậy,mắt thấy thoát khốn sắp tới, rồi lại phải chờ, trong lòng bứt rứt.
Tất Điêu Không nói:
- Công tử, chu kỳ có lúc dài thì mấy chục năm mới đến loại cảm giác, chẳng lẽ chúng ta cũng phải chờ sao?
Sở Nam hỏi ngược lại:
- Đừng nói là ngươi hứa một điều kiện với ta, cho dù là mười cái thì hữu dụng với ta không?
Sở Nam biểu lộ thái độ của mình. Lý do Sở Nam kiên trì như vậy là bởi vìtrong lòng có chút suy đoán, hắn nhìn xem rốt cuộc có giống như hắnđoán. Trước tiên không cứu Cấm Vụ cũng là lo hủy đi Vụ Cấm Hải, lại hủydây xích phù trận thì sẽ xảy ra biến đổi gì, ví dụ như Tất Điêu Khôngkhông có cảm giác đó nữa.
Cho dù Tất Điêu Không không muốn thìbất đắc dĩ phải chờ, cũng hy vọng loại cảm giác này sớm đến, vậy gã cóthể thoát khốn. Thiên Nhiên vẫn đang tiêu hóa thu hoạch từ "Âm dươngtương dung". Sở Nam tiếp tục nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448753/chuong-2097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.