Ông lão chống gậy chen lời:
- Hắn chỉ có thể tính là một phần đệ tử Càn Khôn tông. Nhưng là một khối tài liệu tốt, có thể chế tạo.
Ông lão chống gậy dứt lời, không thấy lão có hành động gì Tư Đồ Dật Tiêu đã biến mất.
Sở Nam thấy vậy thì rất vui. Đám Thường Danh Ca bọn họ cũng đều là biếtbên nào nhẹ bên nào nặng, suy tính một phen đều đồng ý ở lại tăng cườngthực lực của mình. Một đám người Đạo Vô Nhai càng là cầu còn không được. Càn Khôn tông là thánh địa trong giấc mơ của họ, trước kia chưa từngtưởng tượng, giờ phút này lại có thể ở trong Càn Khôn tông, sao họ bỏqua cơ hội được?
Trong đám người không nỡ nhất chính là Linh Vân. Nhưng sau khi nghe Sở Nam nói thì Linh Vân chỉ dịu dàng ừ một tiếng,rồi dặn dò hắn giữ gìn sức khỏe, khiến sư phụ của Linh Vân liên tục lắcđầu, thầm mắng nàng ngốc.
Sở Nam rất cảm động, nắm tay Linh Vân, nói:
- Ta bên nàng, ngày mai lại đi.
Linh Vân rất vui vẻ, phản xạ muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến Sở Nam còn phải làm việc thì nói:
- Như vậy có làm ngươi trễ việc không? Nếu gấp quá thì...
- Hãy nghe ta.
- Ừm.
sư phụ của Linh Vân thấy vậy thì trợn mắt, lẩm bẩm:
- Ngu ngốc có phúc của nó.
sư phụ của Linh Vân nghĩ đến Túc Lão, thầm nhủ:
- Nếu như lúc đó ta cũng ngốc chút thì có phải là sẽ không bỏ lỡ?
Ông lão chống gậy nói mẫu thân của Linh Vân không cần sáng tạo công pháp mới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448746/chuong-2090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.