Sở Nam nói:
- Các ngươi có tâm tư gì ta rõ ràng.
- Có dã tâm là chuyện tốt.
Sở Nam lại khoát tay, cắt ngang mà nói:
- Ta vô tình như vậy ta cũng không tranh đoạt gì, chỉ cùng Sở lão ma trao đổi tuy nhiên nếu ta gật đầu chỉ cần nói vài câu thì có thể có thực lực kia, Sở gia có thể kéo dài tới hôm nay, cùng với các tộc nhân khác cạnh tranh nhưng không thể mượn lực của Tiêu gia mưu hại thân nhân.
- Sở công tử nói rất đúng.
Gia chủ Sở gia đáp lời sau đó Sở Nam lại nói:
- Sở Vũ Hạo và Sở Vũ Lâm có kết cục thế nào các ngươi đều rõ.
- Sở công tử tha mạng ta tuyệt đối không dám nữa.
Sở Nam nhìn về phía bọn Sở Vũ Phong đang khiếp đảm thì nói:
- Gia chủ, thì phải tỏ ra thực lực không có thực lực thì không thuyết phục được người khác.
Hao hết tâm lực Sở Nam lại nhìn về phía Sở lão ma:
- Bây giờ có phải vô luận ta nói gì ngươi cũng đồng ý?
- Không sai?
- Ta muốn bức tượng kia.
Sở Nam chỉ bức tượng của tổ sư đời thư ba Sở lão ma sửng sốt rồi nói:
- Tượng của tổ sư vốn là muốn công tử mang đi.
- Được.
Sở Nam đem bức tượng kia bỏ vào trong thế giới của mình, đúng lúc này trong thế giới của hắn vang lên một tiếng vù vù.
Cảnh tượng vô cùng quái dị.
Cuối cùng Sở Nam và Sở lão ma đi ra ngoài, ở bên ngoài từ đường Sở Nam đột nhiên nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448720/chuong-2064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.