Chương trước
Chương sau
- Chó già, cút đi!
Câu bá đạo vô cùng này thốt ra từ miệng Sở lão ma, mặc dù này cũng là phù hợp tính cách của Sở lão ma nhưng ngay lúcnày lão cố ý nói cho Sở Nam nghe. Sở lão ma sống lâu như vậy, hơn nữakhông phải bế tử quan quái vật, nghe xong tin tức có liên quan đến SởNam thì liền nhìn thấu tính tình hắn như thế nào.
Quả nhiên mặt Sở Nam có ý cười, cũng bởi vì chữ 'ma' khiến hắn nghĩ đến ma đạo tử sư phụ, trong lòng thầm nhủ.
"Lão tổ Sở gia này thú vị thật, nhưng ta không phải người Sở gia thật sự."
Lão tổ Tiêu gia biết hôm nay muốn giết chết đám người Sở Nam là không thểnào, nhưng nghe Sở lão ma nói câu này thì lửa giận bừng bừng. Ba chữ kia nếu là Sở Nam, Tư Đồ Dật Tiêu nói thì uy lực tuyệt đối sẽ không lớn như vậy, bởi vì ở trong lòng lão tổ Tiêu gia không xem họ ra gì, là dưới cơ lã, nhưng Sở lão ma thì ngang hàng với lão mà.
- Sở lão ma, ngươi đang bức lão phu sao?
- Bức ngươi lại như thế nào?
- Đừng tưởng lão phu sợ ngươi!
- Nói nhảm cái quái gì, không sợ thì ra tay đi!
Sở lão ma đánh gãy lời của lão tổ Tiêu gia. Lão tổ Tiêu gia tức giận bốclên hư hỏa, vốn nó là hình thái ảo nhưng Sở Nam thấy thì nó như đônglại, điều này hắn chân chính dung hợp "Hư thực" chi đạo cũng làm được.
- Văn tuyến đó là thời gian ư?
Trong khi Sở Nam thắc mức thì Sở lão ma nói:
- Ngươi đang diễn tuồng hả? Hoặc là làm bọ hù người?
Khi nói chuyện lão tổ Sở gia một chưởng chém ra, những không gian a, văntuyến a, lập tức bị chém thành hai nửa, ngay cả hư hỏa cũng là, dù hưhỏa khi tay Sở lão ma chém vào thì từ thực biến hư nhưng không có trốnthoát vận mệnh bị trảm.
Đương nhiên lão tổ Tiêu gia sẽ không dễ dàng bị đói phó như vậy, bàn tay chém qua, hư hỏa, không gian lại xác nhập vào nhau.
Lát sau lão tổ Tiêu gia nói:
- Hiện tại không phải là lúc chúng ta quyết tử chiến. Hôm nay chỉ cần đểta đem Tử Chân và tiểu tử nó đi thì ta sẽ tha cho chúng!
- Ngươi cứ đòi giết người của ta thì chúng ta cứ giết một trận rồi nói đi.
Lão tổ Tiêu gia không để ý lời Sở Nam nói, tiếp tục bảo:
- Sở lão ma, ngươi hộ được hắn một lúc, không bảo vệ họ được một đời đâu. Lão phu muốn giết hắn từng phút từng giây đều cơ hội, trừ phi ngươi mỗi ngày đều cùng hắn một chỗ. Nếu làm vậy thì ngươi đúng là có thể giữmạng họ nhưng e rằng ngươi sẽ phải trả cái gí lớn, chính là toàn bộ Sởgia!
Sự uy hiếp cực kỳ rõ ràng, Sở lão ma nhíu mày, đúng là cókhả năng được cái này mất cái kia. Hơn nữa trước mắt người này còn không xác định có phải là Sở gia huyết mạch, phải trả giá như vậy là quálớn...
Lão tổ Sở gia còn đang suy nghĩ thì Sở Nam quát to một tiếng:
- Bạo!
‘Thiên địa hắc động' như là quần tinh trực tiếp tạc nổ, lão tổ Tiêu gia dùnghư hỏa ngưng kết không gian, cũng bị năng lượng nghiền nát. Lão tổ Sởgia giật nảy mình, lão không ngờ Sở Nam sẽ ra chiêu như vậy. Khi Sở Namra tay thì Tư Đồ Dật Tiêu cũng hành động, Song Thù đứng im lặng làmtheo.
Lúc này lão tổ Tiêu gia quát to:
- Thiên địa hợp?
Lão tổ Sở gia không do dự nữa, trực tiếp ra đại sát chiêu, trảm hướng lãotổ Tiêu gia. Lão tổ Tiêu gia giật nảy mình, không có cùng lão tổ Sở giacứng rắn chống. Nhoáng người lên lão định chộp hướng Tiêu Tử Chân vàThường Danh Ca.
Nhưng khi lão mới gần khe hở thì có một thanh âm vang lên:
- Ta đã nói, đạp qua khe hở này, chết! Chẳng lẽ ngươi quên mất sao?
Sở Nam chịu phản phệ cực nặng mở ra con mắt thứ ba, theo thế giới trongngười biến cường, con mắt thứ ba uy năng cũng cường nhiều. Ánh mắt hắnkhông thèm nhìn không gian bình chướng, bắn tới người lão tổ Tiêu giabốc lên khói trắng.
- Hủy thế chi nhãn! Hiên viên!
Lão tổTiêu gia lần lượt kinh ngạc, cảm giác lão tổ Sở gia tỏa định mình. Lãotổ Tiêu gia liếc Tiêu Tử Chân, lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, ánh mắt biến sắc bén, người đi vào không gian.
Lão tổ Tiêu gia đi tới vùng đất có một thân xác giống lão y như đúc, khi lão thuấn di thì thân thể này bị hủy diệt.
Cùng lúc đó có giọng lão tổ Tiêu gia vang lên:
- Sở lão ma, đợi lão phu báo thù đi. Nếu ngươi trở về chậm thì lão phubảo chứng, các ngươi Sở gia sẽ trở thành hoang tàn. Ngươi không ở Sở gia thì còn ai có thể ngăn cản được ta? Biết điều thì hãy để Chân Tử sốngcho tốt, nếu không thì...
Sở Nam và Tư Đồ Dật Tiêu định đuổi theo nhưng Sở lão ma lên tiếng:
- Đừng đuổi theo nữa, hiện tại lão ta đã ở đại lục khác rồi.
Sở Nam dừng bước chân, hắn biết rõ nếu là liều mạng đuổi theo thì dựa vàoTiểu Hắc hơn phân nửa có thể truy, nhưng hắn không vội bại lộ Tiểu Hắc,vậy nên đã dừng lại.
Trong lòng Sở Nam giật mình thực của lão tổTiêu gia, chỉ chớp mứt đã đến đại lục khác rồi. Sở Nam ngẫm nghĩ thếgiới trong người cắn nuốt không gian, thầm nhủ.
“Chờ ta nuốt đến cực hạn thì có lẽ ta sẽ càng nhanh hơn lão nữa!"
Lão tổ Tiêu gia đã đi, lòng Tiêu Tử Chân lạnh lẽo. Nàng không nghĩ đến lãotổ tiến tới nhưng không thể thay đổi vận mệnh của nàng. Thật ra thì lãotổ Tiêu gia cũng không muốn rời đi nhưng lão không đi không được.
Tư Đồ Dật Tiêu và Sở Nam biểu hiện đi ra thực lực, đã có thể nhập vào pháp nhãn của lão, đặc biệt là dưới tình huống lão bị lão tổ Sở gia quấnlấy. Đám Sở Nam có thể khiến lão tổ Tiêu gia bị thương càng thêm thương, thời gian càng lâu càng bất lợi.
Cho nên lão tổ Tiêu gia lập tức cắt đứt, chuẩn bị cơ hội khác, cùng lúc nó để lại lời nói uy hiếp lãotổ Sở gia. Lão tổ Tiêu gia nghĩ rừng không đến lúc hoàn toàn xé rách damặt thì chắc Tiêu Tử Chân còn có thể sống. Đương nhiên đối với lão tổTiêu gia thì Tiêu Tử Chân có sống hay không chẳng mấy quan trọng, bâygiờ lão chỉ muốn tiêu diệt Sở Nam thôi, tuyệt đối không để hắn trưởngthành tiếp nữa.
Lão tổ Tiêu gia còn ở trong không gian vô tận thì mệnh lệnh đã truyền về rồi, ra lệnh cho người Tiêu gia liên hợp địchthủ của Sở gia, Sở Nam, chuẩn bị chơi một ván to.
Cùng lúc đó,Thiên Tử cũng là chơi món to ở Nghịch Thiên bang lăn lộn đến vị trí cựccao, bây giờ trong Cửu Long môn đang nghiên cứu rồng, không lâu sau gãlại thông qua truyền tống trận rời đi.
Bên này Tiêu Tử Chân lòng đầy tuyệt vọng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm Sở Nam, gầm lên:
- Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi thì ta sớm đã thiên đạo đại thành,nắm mạng nhỏ của ngươi trong tay. Ta phải giết ngươi! Phải cướp lại kỳngộ của ngươi, bổ sung đại đạo ngũ thập của ta!
Tiêu Tử Chân bỏ qua Thường Danh Ca giết hướng Sở Nam. Thường Danh Ca nhoáng người chặn trước mặt Tiêu Tử Chân, lạnh lùng nói:
- Đối thủ của ngươi là ta. Có ta ở ngươi đừng mơ bước ra một bước!
Thường Danh Ca lập tức chém ra một kiếm.
Lão tổ Sở gia nói:
- Sở Nam, cùng ta quay về Sở gia một chuyến đi!
- Không!
- Điều này đối với ngươi, ta, Sở gia đều rất quan trọng!
- Ta không phải người Sở gia!
- Có phải hay không, huyết mạch kiểm nghiệm liền biết.
Lão tổ Sở gia không hề nhíu mày, hình như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của lão.
Lão tổ Sở gia nói tiếp:
- Bởi vì ngươi, Sở gia có lẽ sẽ nghênh đến đợt tai nạn, theo ta hiểu biết Tiêu lão quái thì hiện giờ chắc chắn lão đã liên hệ các phương nhân mãchuẩn bị xuống tay với Sở gia. Vậy nên ngươi phải tham gia cuộc chuyệnnày. Chẳng phải ngươi muốn tôi luyện sao? Đến lúc đó trên chiến trườngmặc ngươi rèn luyện, các huynh đệ của ngươi cũng sẽ thực lực tăng nhiềumặt khác, ta có cách cứu sống hắn, lại lần nữa phát sinh một lần thuếbiến.
Lão tổ Sở gia chỉ vào Thường Danh Ca, dứt lời há mồm định nói tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.