Sở Nam giờ phút này khiếp sợ, khó có thể hình dung, quỹ tích lực sinhmệnh của Túc lão qua bất cứ thứ gì đó tất cả đều có thể được nhớ rõràng, tất thảy tư liệu gì đó trong lầu các không thể ghi chép kỹ nhưvậy, hay nói cách khác, toàn bộ tư liệu trong lầu các ghi chép khôngbằng một phần mười những gì Túc lão ghi nhớ.
Không chỉ có số lượng, còn có mức độ phức tạp và khó khắn.
Túc lão ghi nhớ, tiện thể so sánh với một thân cây, trong quá trình sinhtrưởng, phải nhớ kỹ nó hấp thụ bao nhiêu phần nước, còn có ánh mặt trời, không khí... Tất thảy đều nhớ kỹ hấp thụ nhiều hay ít, bao nhiêu hơinước, hơi nước dạng gì, ánh mặt trời mạnh hay yếu, không khí biến hóamỗi giây...
Như vậy, có thể nào không khiến Sở Nam không khiếp sợ?
Túc lão thấy ánh mắt Sở Nam, cười cười nói:
- Vì tiết kiệm lực sinh mệnh tiêu hao, điều này cũng có chút bất đắc dĩ,nếu như ta sở hữu lực sinh mệnh vô hạn, không cần phải ghi nhớ? Hơn nữa, không chỉ có suy tính. Ngươi từng chứng kiến hai toán sư giao chiếnchưa? Vậy ngươi có thể sánh bằng bọn họ...
Nghe vậy, trong lòng Sở Nam dấy lên lòng hiếu kỳ, nhưng mà, Túc lão lại dừng lại không nói, ngược lại gian xảo cười, nói:
- Chờ tới khi ngươi tu luyện toán thuật, ngươi sẽ rõ ràng, vậy ngươi hiện tại có nguyện ý tu luyện toán thuật hay không?
- Được, ta chấp nhận, lời khuyên bảo của ngươi thành công.
Sở Nam thực sự có hứng thú, hơn nữa Túc lão nói hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448617/chuong-1961.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.