Sau khi biết chấn động trong thông đạo truyền tống không phải do đệ tửmôn hạ gây ra, Cam Lâm gần như phản ứng theo điều kiện nghĩ tới điềuđáng sợ nhất, thông đạo này có vấn đề
Mà hậu quả của việc thôngđạo có vấn đề thì Cam Lâm không dám nghĩ tới, đó mới là nơi chết khôngchốn chôn thây. Sắc mặt hắn trắng bệch, miệng không ngừng lầm bầm:
- Hết rồi, lần này hết thật rồi…
Đúng lúc thủ hạ Cam Lâm thấp thỏm thì đột nhiên hắn gầm lên như dã thú:
- Lão phu đã là gì? Bao nhiêu người như vậy không gặp mà cứ nhằm vào lão phu?
Gào thét chửi mới một lúc, không biết tại sao Cam Lâm lại nhớ đến mấy người điện chủ, Sở Nam. Rồi hắn càng thâm nộ hoả:
- Chắc chắn là bọn chúng đã giở trồ, nếu không việc này sao lại rơi vàongười lão phu? Trà Lão là ngươi tốt? Tốt cái mẹ nó, lão phu…
Đámthủ hạ không hiểu gì, cùng nhìn về một hướng khác sợ mình bị liên luỵ.Khi một lần chấn động khác rung lên thì Cam Lâm gầm lên:
- Hôm nay lão phu mà không chết thì mặc kệ các ngươi cổ quái thế nào ta cũng chơi chết các ngươi!
Những người bên trong thông đạo không biết vầng mặt trăng trên bầu trời kiakhác với bình thường, ánh trăng chiếu xuống hư không, dao động tạo nêncũng vô cùng kỳ quái.
Cam Lâm cứ thế tận hưởng những cơn chấnđộng trong sự thấp thỏm và tới nơi cần đến, nhưng thời gian thì kéo dàihơn. Khi đến được địa bàn của Chư Thần Điện thì hắn bò ra đất mà nônđiên cuồng ra máu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448570/chuong-1914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.