Nghe thấy Sở Nam nói “nếu không phải”, Chư Thiên Tam Đạo liền biết chuyện này đã được giải quyết. Quả nhiên, Sở Nam nói tiếp:
- Thế nhưng, kẻ tham dự vào việc này, một tên cũng không thể tha.
Điều kiện này, Chư Thiên Tam Đạo không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, bởi vì theo hắn, đây căn bản không phải là điều kiện, những lời hắn nói lúc trước đều là sự thật, hành vi của Cam gia, chỉ có thể dùng mấy chữ lòng lang dạ sói để hình dung mà thôi. Chư Thiên Tam Đạo sở dĩ vẫn không ra tay đối với Cam gia là vì hắn muốn tìm một cơ hội thích hợp, không khiến Chư Thiên Điện rung chuyển.
Nhưng không ngờ, Sở Nam lại gọn gàng giải quyết hết cái đống phiền toái Cam gia này, Chư Thiên Tam Đạo đã hiểu đại khái chuyện xảy ra, không khỏi cảm thán khí vận của Cam Chí Thương không tốt, chết như thế nào không chết, lại vừa vặn rơi vào tay Sở Nam. Về phần Vinh Lực Báo, hoàn toàn không có gì quan trọng, là hắn tự tìm chết mà thôi.
Cho nên, Chư Thiên Tam Đạo lập tức đáp:
- Toàn bộ giao cho các hạ xử lý.
- Được.
Sở Nam đáp, liền không chú ý đến Chư Thiên Tam Đạo nữa, nhưng Chư Thiên Tam Đạo vẫn còn nói thêm:
- Nghe nói các hạ tìm kiếm Viêm Long Trà Diệp, bảy phiến Viêm Long Trà Diệp này xem như là lễ bồi tội của tại hạ.
- Ồ?
Bảy phiến Viêm Long Trà Diệp trong tay Chư Thiên Tam Đạo, Sở Nam cũng không lập tức đi lấy, sau khi ồ một tiếng, liền nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448561/chuong-1904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.