Nghe được Sở Nam dứt khoát như thế, Trường sanh cửa đệ tử, ngón tay không khỏi khẽ run lên một cái.
Nhưng Sở Nam đã suy đoán khẳng định xuống, người bình thường gặp phải chuyệnnhư vậy, ít nhiều cũng sẽ có tỏ vẻ, bất kể là tiếng nói hay là vẻ mặt,động tác, nhưng Quyên trưởng lão không có nói gì cả, hơn phân nửa là sợlàm ra những động tác kia khiến cho Sở Nam hoài nghi, Sở Nam thì thầm:
- Những thứ này, đã đủ rồi.
Về phần Thiên tử thuộc hạ gọi là Vương Long Vương Hổ kia, nhận được Sở Nam ra lệnh, trong lòng hiện ra hàng vạn nghi ngờ, bởi vì Sở Nam muốn giếtnăm người này, căn bản đều không cần ra tay, hét lớn mấy tiếng cũng cóthể đưa năm người bọn họ đánh chết rồi, nhưng Sở Nam không muốn tự mình động thủ, cũng có nhiều người xuất lực, bọn họ thấy có cái gì khôngđúng.
- Nơi này có cái bẫy rập gì sao?
Vương Long vương hổ trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng Sở Nam hạ lệnh, hai người liền xuất thủ, trực tiếp để cho thân thể năm người cùng đầu phân ra, máu tươi phunngàn thước.
- Làm như thế, có thể tính báo thù cho các ngươi không?
- Đa tạ đại nhân, phụ thân, ngươi nhìn thấy không? Ân nhân cho chúng ta báo thù rồi, phụ thân ngươi mạnh khỏe nghỉ ngơi ah.
Hai nàng khóc nước mắt tràn mi, sau đó lại cứng rắn, nhìn những biểu cảm này trông như hai đóa Phù Dung.
Khóc hồi lâu, hai nữ tử nhìn về phía Sở Nam, lại nói:
- Ân nhân, tỷ muội chúng ta nhờ người báo thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448544/chuong-1887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.