Chương trước
Chương sau
Cổ chi cường giả chiến đấu, thật sự là khủng bố thái quá!
Thânthể Sở Nam không kém, rất cường hãn, nhưng ngay cả một phút kiên trì đều không tới, huyết nhục giống như cát mịn từ trên người chảy xuống, nếukhông phải có đám xương cốt đặc thù kia chèo chống, Sở Nam đoán chừng đã sớm thổ huyết bay ngược ra ngoài rồi.
"Trước mặt Pháp tắc, Quy tắc là cái gì? Mà ngay cả thân thể cũng không là cái gì sao?"
Thời điểm Sở Nam nghĩ tới đây thì ngón tay lại xuất hiện biến hoá, Sở Namnhất thời giật mình một cái, đây là dấu hiệu Thần Hành Bách Biến mất đihiệu lực. Sở Nam tinh tường chính mình phải lui ra, bằng không thì, chân diện mục vừa lộ thì tuyệt đối không xong rồi.
Chỉ là, dư âm chém giết còn lại lại khiến hắn khó chịu như thế, nếu tuỳ tiện người nào đóđối với hắn ra tay, hắn còn có khả năng chống trả nào sao?
Tuynhiên, trong đầu Sở Nam lại không thiếu ý tưởng, ví dụ như đem nhữngnăng lượng này thôn phệ một chút, bởi vì Âm Dương ngư trong đan điềncùng Thần hồn đều truyền đến chấn động khác thường, mà ngay cả sợi vậtchất cường đại kia cũng đang rục rịch, nhưng những thứ trước mắt này đều khó có khả năng thực hiện.
Quyết định thật nhanh, hắn chuẩn bị lui trở lại.
Thực hiện ý tưởng kia, tiêu hoá một chút.
Nhưng mà vừa mới lui lại, Sở Nam kinh hãi, bởi vì thân thể hắn căn bản là không thể nhúc nhích được, lui lại không được!
Sau khi có được Định Phù Văn, Sở Nam không sai biệt lắm đều để cho ngườikhác không nhúc nhích được, nhưng bây giờ đổi lại chính hắn. Phản ứngđầu tiên, chính là hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tử, bởi vì trước mắt chỉ có Thiên Tử mới rảnh tay, những người khác còn đang vội vã chémgiết!
Quả nhiên, thời điểm nhìn tới Thiên Tử, Thiên Tử cũng nhìn về phía hắn mà cười cười.
Sở Nam nghẹn ngào, trong lỗ tai lại vang lên một câu vô cùng rõ ràng:
- Tiến vào rồi, còn vội vã lui ra làm gì?
Sau cả kinh, Sở Nam tỉnh táo lại, nói:
- Không muốn chết, tự hiên phải vội vã ra ngoài rồi, ngươi không phải cũng muốn ta chết sao?
- Vậy thì cũng không nhất định!
- Ta chết đi, trò chơi kích thích ngươi muốn chơi, cái kia liền không còn rồi.
- Sẽ không đâu, dưới phiến tinh không này, nhiều người như vậy, luôn cómấy người khiến cho ta có hứng thú chơi đùa, mà đối với ngươi, hứng thúcủa ta không phải là quá lớn, chết cũng không sao cả.
Thiên Tử tươi cười càng thêm ôn hoà.
- Lại nói, ta cảm thấy được, lưu ngươi lại, nhất định sẽ có màn trìnhdiễn đẹp mắt, nói không còn chừng còn là phi thường kịch liệt. Cho nên,ngươi ngoan ngoãn lưu lại cho ta.
Sở Nam không còn gì để nói,đúng ra là hắn đã nói không ra lời rồi, toàn bộ tinh lực của hắn đã đặtvào chống cự lại uy năng công kích nồng đậm, toàn lực vận chuyển ThầnHành Bách Biến. Một lần nữa, hắn lại cảm giác được sự quan trọng củathực lực, có thực lực lời nói mới có trọng lượng, không đủ thực lực cũng chỉ có thể làm quân cờ cho người ta, coi như đồ chơi, theo ý người tamà làm việc, hoặc sinh, hoặc là tử.
Mới kiên trì được ba lần hít thở, Sở Nam đã có cảm giác không thể duy trì nổi Thần Hành Bách Biến.
"Xử lý như thế nào đây? Tiến không được lui cũng không xong, lại không thể bạo lộ, một khi bạo lộ..."
"Chẳng lẽ chỉ còn lựa chọn như vậy?"
Sở Nam nghĩ đến tấm áo choàng rách rưới, lúc trước chỉ là phủ thêm sơ sàibên ngoài, hiệu quả phát huy không quá lớn. Không có gì do dự, hắn cănbản không có thời gian do dự, cơ hồ là vừa nghĩ đến cái áo choàng ráchrưới hắn liền đem nó chính thức khoác lên người.
Nhất thời, SởNam cảm giác được ba thứ xương cốt, khải giáp, áo choàng hô ứng lẫnnhau, năng lực phòng ngự quả nhiên tăng lên rất nhiều, trước uy năng tàn sát bừa bãi Sở Nam đã có thể miễn cưỡng duy trì Thần Hành Bách Biến.
- Ân? Còn thủ đoạn?
Thiên Tử kinh dị một tiếng, nhìn thấy cái áo choàng rách rưới kia hắn liềnnhíu mày một chút, giống như nghĩ tới điều gì đó rồi lại không dám xácđịnh, đối với Sở Nam hiếu kỳ càng ngày càng tăng, truyền âm:
- Đã vào, không tiếp tục tiến về phía trước, vậy thì đi đâu đây này?
Nghe được lời ấy mày kiếm Sở Nam chợt dựng thẳng lên, lúc này, không nóinhiều, bước tới phía trước một bước. Vừa bước tới nửa bước, công kích đã là khác biệt như ngày với đêm, có thể tưởng tượng, hắn nếu bước thêmnửa bước nữa, Thần Hành Bách Biến sẽ lập tức rơi hiểm cảnh.
Nhưng vào lúc này, thân thể hắn lại không tự chủ được mà đi về phía trướcthêm nửa bước, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Sở Nam cắn chặtrăng, đem Pháp tắc hỗn hợp, uy năng công kích của mấy người hút vào cơthể từng chút một.
Đây là suy nghĩ của Sở Nam, là phương pháp duy nhất có thể hoá giải được.
Hỗn hợp uy năng vừa vào thân thể, Sở Nam nhất thời lâm vào vô cùng thốngkhổ, mặc dù lúc trước đã trải qua hai lần bị Cổ chi cường giả công kích, nhưng so với một tí tẹo uy năng trước mắt này quả thực kém quá xa rồi.
Bất quá, hai lần kinh nghiệm không phải là không có chỗ dùng, ít nhất không để cho Sở Nam vừa mới nuốt chúng vào trong thể lập tức bạo thể.
Không thèm để ý tới thống khổ, Sở Nam liều mạng kéo cỗ uy năng nào vào đan điền, kéo tới nơi đặt hi vọng.
Vòng xoáy chi lộ căn bản không thể dẫn đường, tác dụng của Trận chi nghịchhồn cũng phi thường yếu ớt, khải giáp cùng áo choàng kịch liệt rungđộng, thanh âm xương cốt "răng rắc" vang lên càng thêm kịch liệt, ngaycả Tinh thần khiếu huyệt cũng có cảm giác sụp đổ.
Sở Nam suyđoán, thực lực của chủ nhân đám xương cốt kia so với những người này còn muốn lợi hại hơn, bởi vì những khối xương kia không có cảm giác bạoliệt, khải giáp kia không có sụp đổ. Nhưng mà, Sở Nam lại không thể phát huy được uy năng cường đại của chúng, làm tới được bước này chính làcực hạn của hắn. Nếu không phải thế cục nguy cấp, uy hiếp tới tính mạngthì Sở Nam còn rất nguyện ý hưởng thụ tình huống như vậy, bởi vì nhữngthứ này đang làm tiêu giảm ảnh hưởng của chúng đối với hắn.
Cùnglúc đó, tứ chi, thân thể của hắn đang phát sinh biến hoá, cơ bắp cũngđang kịch liệt run rẩy, khí tức không ổn định bắt đầu xuất hiện...
Thiên Tử nhìn chằm chằm, suy nghĩ bắt đầu trở nên sâu xa.
Bên kia, Hỗ trưởng lão cũng nhìn thấy một màn này, trong mắt sinh ra nghi hoặc.
"Cái áo choàng rách rưới kia lại cường đại như thế? Có thể chi trì ThànhSong làm tới được một bước này? Lai lịch cái áo choàng này..."
Lão già tử y rơi vào thế cục bất lợi cũng đang xem xét Sở Nam, trong nội tâm đánh một cái chủ ý.
"Nếu có cơ hội, nhất định phải đem người này chém giết, tu vi Thượng Tổ cảnh, lại có thể kiên trì trong này lâu như vậy!"
Cái khổ sở của Sở Nam, chỉ có tự hắn biết.
Thiên Tử không để cho Sở Nam tiếp tục bước tới, nghi hoặc trong lòng của lạikhiến hắn đối với Sở Nam xem trọng thêm vài phần, hắn không muốn để SởNam dễ dàng chết đi như vậy, Thiên Tử cảm giác như mình đã nắm được điểm mấu chốt nào, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại kém một chút gì đó.
Bên kia, chém giết sắp phân kết quả, lão già bình thường không có xuất toàn lực, Hỗ trưởng lão lại đang bày trận, hai người lão già tử y thực lựclại kém một bậc, kể từ đó tình cảnh nguy lại càng thêm nguy. Nhưng mà,ánh mắt của lão già tử y cũng nhìn về phía toà phần mộ này, lão muốnđánh bạc một phen.
- Huyền Quy!
Lão già tử y quát to mộttiếng, thân hình bắn thẳng ra ngoài, một người bộ dáng không khác gìnhân loại lập tức biến thành một con rùa cực lớn, ngăn trước mặt tamtrưởng lão, đại trưởng lão.
Lúc này, ánh mắt của Thiên Tử đã chuyển dời từ thân thể Sở Nam lên phần mộ.
Bên ngoài, đoàn người Thuỷ động chủ đang chạy nhanh tới, càng ngày càng gần...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.