- Thần thỏ các ngươi đâu?
- Đại nhân các ngươi đâu?
- Các ngươi đều chết nhiều người như vậy, máu chảy khắp nơi rồi, thây người nằm xuống ngàn dặm rồi, con thỏ kia tại sao không có tới cứu các ngươi vậy?
...
Bách tộc cao thủ, tùy ý đồ sát, tàn phá thỏ ngọc tộc nhân, càng làm ô nhục tượng của Sở Nam cùng Thần thỏ.
Tiểu Tinh lúc này sớm có vết thương chồng chất, trên mặt lại vô cùng kiên nghị, Thiên tử cùng thủ hạ của hắn, trên người cũng bị tổn thương, từ biểu hiện thê thảm vô cùng, lúc này Thiên tử nói ra:
- Tiểu tinh, chúng ta cần phải đi.
- Vô danh, chờ một chút.
Tiểu tinh trong miệng nói xong, ánh mắt lại nhìn vào pho tượng, trong nội thầm nói:
- Thỏ ngọc tộc tuyệt không để đại nhân cùng thần thỏ chụ sự nhục nhã, cho dù là pho tượng.
Thiên tử sau khi nhìn thấy ánh mắt Tiểu tinh, hắn đã hiểu Tiểu tinh muốn gì, trong lòng dâng lên một tia khó chịu, sau đó ngón tay hơi động một chút, nhưng ngoài miệng lại quan tâm nói:
- Còn làm cái gì sao?
- Ta muốn đem pho tượng đại nhân mang đi.
Trong khi Tiểu Tinh nói, Thần Long tộc tiền bối quát:
- Thật đúng là các ngươi cho rằng con thỏ này có thể bảo vệ các ngươi đến vĩnh viễn sao? Thật sự là buồn cười, đúng là đứa nhà quê, cũng không biết là từ đâu xuất hiện, đại nhân, đại nhân cái rắm, lão phu phun nước miếng vào mặt hắn.
Lúc này, vị Thần Long tộc tiền bối này thật đúng là phun ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448328/chuong-1671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.