Tiểu Hắc hé miệng, pháp bảo như nước cuốn vào trong miệng Tiểu Hắc, không hề có một món nào bạo liệt.
Đang lấy pháp bảo ném ra Tề gia thiếu chủ choáng váng rồi, trong đầu còn quanh quẩn vang lên một đạo thanh âm:
- Ngươi còn có bao nhiêu pháp bảo ném hết ra đi a!
Tề gia thiếu chủ nhìn về phía Tiểu Hắc, trước hết chứng kiến Tiểu Hắc đang giơ một móng vuốt làm ra cái tư thế khinh bỉ, nhất thời lửa giận hừnghực bốc lên.
- Con thỏ đáng giận, ta muốn...
Nói đến chỗnày, Tề gia thiếu chủ trực tiếp ngoác rộng miệng ra, rốt cuộc nói khôngra lời, giống như cũng như đám pháo bảo bị hút vào trong miệng Tiểu Hắcvậy.
Nhiều pháp bảo như vậy, nếu nổ tung cùng lúc cũng coi nhưmột gã Chân Tổ cường giả cũng phải ăn thiệt thòi không nhỏ, nhưng mà con thỏ thoạt nhìn không chút lực sát thương kia chỉ mở miệng một cái liềnnuốt gọn.
Tề gia thiếu chủ quét mắt sang hướng khác, thấy bangười Lưu lão đã bị bức lui lại, bị mấy con mèo kia chế trụ, khiến chobọn hắn không thể bứt ra được. Còn nhân vật chính, Sở Nam lại như ngườikhông có chuyện gì, vẫn từng quyền từng quyền nện xuống.
Thế cụcđối với Tề gia thiếu chủ cực kỳ bất lời, Tề gia thiếu chủ mặc dù đangtức giận nhưng lại minh bạch bằng bản lĩnh của hắn là vô pháp bắt đượcSở Nam, trước mắt chỉ có thể để cho mọi người cùng lúc xông lên mà thôi. Bởi vậy, Tề gia thiếu chủ hô lên:
- Tuần trưởng lão, nghe nóiĐại Vân môn ngươi cũng có một gã đệ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448279/chuong-1622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.