Sát cơ?
Anh mắt Sở Nam phát lạnh, hắn tự nhiên biết rõ nhữngngười trước mắt này trong tâm đánh cái chủ ý gì, hắn mắt nhìn ngườitrung niên kia, thấy vị trung niên kia cũng đang cười nhưng mà cùng đámngười hoa phục công tử lại hoàn toàn bất đồng, là cười mỉm, thoạt nhìncó bộ dáng rất chi là hứng thú.
"Người này là ai? Còn nữa, Điện chủ vì cái gì còn chưa có tới?"
Trong tâm Sở Nam hiện lên mấy cái nghi vấn nhưng tay cũng không có dừng lại, hắn lấy ra khoả vẫn tinh kia.
Hiện tại, Sở Nam mặc dù đối với khoả vẫn tinh kia vẫn chưa cử trọng nhược khinh được nhưng cầm lên đã còn không có vấn đề gì.
Đám người hoa phục nhìn rõ ràng mọi hành động của Sở Nam, thật đúng làkhông biết Sở Nam lấy ra tảng đá kia làm cái gì nhưng nhìn cái bộ dángcó chút cố sức kia vẻ xem thường của bọn hắn lại càng đậm rồi.
Tưởng tượng cũng thế, khối thạch đầu kia coi như là cứng rắn thì cũng khôngthể nào quá nặng được, mà Sở Nam còn cố sức như vậy, hoặc là thực lựckhông đủ, hoặc là giả đò gì đó.
Nhưng vô luận là tình huống nàothì bọn hắn đều rất khinh bỉ, giả đò trước mặt chừng ba mươi người bọnhắn lại có gì hữu dụng sao?
Chỉ có trung niên nhân kia, mắt nhìnkhối đá kia vẻ nhàn nhạt cười treo trên mặt kia liền chuyển sang sắcthái suy nghĩ, bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì đó mà từ vẻ suy nghĩchuyển thành khiếp sợ!
Sở Nam đem cái khiếp sợ này thu vào trongmắt, trên tay đã lấy ra tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448277/chuong-1620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.