"Đem Định Thần Phù Văn phân thành một chữ "米" (mễ),hơn nữa phần chính giữa phải nối liền với tám bộ phận còn lại..."
Sở Nam lập tức xác định được giới hạn, bắt đầu hoạ, thần sắc chuyên chú.
Thần niệm Sở Nam khẽ động thất trưởng lão bên ngoài lập tức cảm giác được, trong nháy mắt sát cơ cuồng hiện.
"Hắn lại đang chơi trò định trụ ta nữa sao? Không được, nhất định không thể để hắn thi triển thành công."
Nghĩ như vậy thất trưởng lão liền ngưng tụ thần niệm đánh tới.
Mày kiếm Sở Nam giương lên, hắn không để ý đến, mặc kệ lão đánh tới.
Thần niệm của thất trưởng lão coi như cường hãn, nhưng đối với thần niệm của Sở Nam mà nói lại là kém mất vài phần. Thần niệm của thất trưởng lãotrực tiếp bị chấn ngược trở về.
- Ân?
Thất trưởng lão kinh dị một tiếng, hận ý lại càng thêm đậm.
Sở Nam tuy rằng chấn thần niệm của thất trưởng lão ngược trở về nhưng bađạo thần niệm hoạ Định Thần Phù Văn lại gặp phải chấn động, chấn độnglàm cho ba bộ phận này bị hư mất.
Sở Nam dứt khoát đem thần niệm thu trở về, mắt nhìn chằm chằm thất trưởng lão.
Thất trưởng lão thấy thế liền cười lạnh nói:
- Lão phu còn tưởng ngươi có bao nhiêu lợi hại, chỉ tế ra một chút thầnniệm như vậy ngươi liền không đối phó được? Ngươi không phải muốn địnhtrụ lão phu sao? Lão phu nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn không cókhả năng lại thi triển!
- Phiền toái!
- Đúng vậy, lão phu chính là thiên đại phiền toái của ngươi, cái phiền toái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448269/chuong-1612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.